Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 275: Bán hàng ở hội chợ

Cập nhật lúc: 2024-12-07 16:09:08
Lượt xem: 590

Vì không giấu được dì Phúc, Tô Nhuyễn lấy ra số tài liệu dư lại sau khi làm trang sức cho y tá Mễ, làm mấy đôi hoa tai, cũng đã nói với dì Phúc ý định mở quán.

Ban đầu cô còn cho rằng mình phải tìm lý do, nói dối vài câu, không ngờ dì Phúc còn tích cực hơn cả cô.

Lúc này Tô Nhuyễn mới biết hóa ra khi còn trẻ dì Phúc từng làm việc trong xưởng chế hoa thủ công. Học được tay nghề chế tác một bộ hoa nhung hoàn chỉnh, sau này về hưu, vì chân cẳng không tiện bà ấy không thích ra cửa, yêu thích lớn nhất chính là làm đồ thủ công.

Hoa nhung, nhung điểu bà ấy làm còn có cửa hàng gửi bán cố định.

Dì Phúc dẫn Tô Nhuyễn đi tham quan phòng làm việc của mình, là một căn phòng nhỏ được bình phong ngăn ra từ phòng ngủ phía đông, trong phòng đặt một chiếc bàn lớn, bên cạnh là một giá trưng bày, bên trên đặt các loại thành phẩm và tài liệu.

Nhìn chim cá hoa côn trùng đủ màu trên tường, Tô Nhuyễn choáng ngợp.

Thấy Tô Nhuyễn thích, dì Phúc cũng vô cùng cao hứng, tặng cô một con chim bằng nhung rất sinh động, lại không nhịn được cảm thán: “Về sau khả năng các cháu sẽ không thể gặp được mấy thứ này nữa.”

“Hiện giờ ít người trẻ tuổi muốn học tay nghề này, mọi người đều thích mấy thứ Tây dương, sợ là tay nghề này sẽ phải thất truyền…”

Tô Nhuyễn biết về hoa nhung, cũng biết dì Phúc nói là sự thật, hiện giờ mọi người còn có thể nhìn thấy một vài vật phẩm trang trí hoa nhung, nhưng bảy tám năm sau mấy thứ này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

Mãi cho tới hai mươi năm sau, khi phong trào phục hưng dần dần lên cao, có một bộ phim nghiên cứu về cung đình đại bạo, hoa nhung mới bắt đầu được người ta biết đến, nhưng khi ấy hoa nhung đã lâm vào nguy cơ tuyệt chủng rồi, người giữ được tay nghề đều sảu bảy mươi tuổi.

“Dì không muốn tìm đồ đệ sao?”

Dì Phúc cảm thán: “Khi còn trẻ từng nghĩ đến, có điều bây giờ sợ là không có ai thật lòng muốn học, dù sao thứ đồ chơi này không có tương lai như công việc đứng đắn, những người muốn học, chẳng qua thấy dì là một bà lão thọt chân cô đơn, muốn chiếm căn nhà này mà thôi.”

“Bà già rồi, không còn tinh lực đề phòng, lỡ như dẫn sói vào nhà, không phải khiến chú Lâm thất vọng sao?”

Đây đúng là một vấn đề, quan hệ thầy trò chính thức vô cùng thân thiết, học trò kế thừa tài sản của thầy cũng không phải chuyện hiếm gặp.

“Như bây giờ khá tốt.” Dì Phúccười nói: “Bây giờ Minh Sâm cưới cháu rồi, lòng dì cũng kiên định, dù có c.h.ế.t cũng không còn gì tiếc nuối.”

Tô Nhuyễn âm thầm thở dài, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, đầu óc xoay chuyển, ôm lấy bả vai dì Phúc, nói: “Dì đừng nói lời này, dì chờ đó, việc tìm học trò cứ giao cho cháu.”

Cô nhớ rõ đời trước có một cậu lính rất nhát gan nhưng tay vô cùng khéo léo, hình như xuất ngũ trong hai năm trở lại đây, nếu là chiến hữu của Lộc Minh Sâm, chắc hẳn sẽ có cơ hội trông thấy.

Dì Phúc tưởng cô an ủi mình, không để trong lòng, sau đó lại hứng thú bừng bừng thu dọn cho Tô Nhuyễn một chiếc bàn làm việc.

Không cần trốn trốn tránh tránh như ở nhà họ Tô, còn được dì Phúc ủng hộ, Tô Nhuyễn dang tay dang chân làm, vô cùng vui vẻ.

Dì Phúc vừa làm giúp cô vài món trang sức nhỏ, vừa nói: “Năm ngày nữa đúng lúc thôn bên cạnh có hội chợ, dì đã nộp phí quầy hàng rồi, chúng ta tranh thủ làm nhiều chút, đến ngày đó mang tới hội chợ bán.”

Hai mắt Tô Nhuyễn sáng lên, vốn dĩ cô đang định đi tìm con đường náo nhiệt nào đó bày quán, không ngờ dì Phúc đã tìm giúp cô con đường tiêu thụ rồi.

Hội chợ là một trong số ít hoạt động giải trí hiện thời, trong hội chợ có bán đủ các loại hoa hòe lòe loẹt như món đồ chơi, trang phục, trang sức… vân vân, nhiều không đếm xuể, người lui tới cũng chen chúc nhau, vô cùng náo nhiệt.

Qua thêm mười năm nữa, hội chợ kiểu này sẽ dần ít đi, cuối cùng trở thành hồi ức trong đầu một thế hệ.

Tô Nhuyễn còn rất hoài niệm, hơn nữa trước đó cô chưa từng bày quán trong hội chợ lần nào, đây là lần đầu tiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-275-ban-hang-o-hoi-cho.html.]

Đời này có lẽ bị nhà họ Lý ảnh hưởng, cô vô cùng thích bầu không khí náo nhiệt người đến người đi này.

Có điều mấy túi tài liệu dùng làm trang sức vẫn đang trên đường gửi tới, một bọc nhỏ Tô Nhuyễn mang theo, cộng thêm tài liệu làm hoa nhung từ chỗ dì Phúc, cũng chỉ làm được trên dưới một trăm món, chắc chắn không đủ bán.

Ngẫm nghĩ một lát, Tô Nhuyễn quyết định ra ngoài, đạp xe ba bánh của nhà mình đi tới vài tiệm may vá xung quanh, mua mấy chục cân vải vụn về, sợ không đủ, cô còn tới tiệm vải mua cả vải dệt loại tốt.

Dây buộc tóc vẫn phải làm, bởi vì hoa tai vòng cổ linh tinh sẽ hơi đắt, dây buộc tóc vừa rẻ vừa đẹp ai cũng cần dùng.

Dì Phúc có sẵn máy may, hai người một người cắt một người may, hiệu suất rất cao, nói nói cười cười một lúc đã làm ra được bảy tám trăm cái.

Cô còn dùng cục bông xù, bướm nhỏ, lá cây… Linh tinh của dì Phúc điểm xuyết lên trên, vô cùng xinh đẹp.

Trước hôm họp chợ một ngày, Tô Nhuyễn mang về mấy cái thùng giấy lớn, dán vải nhung đen lên, dựa theo hình thức đời sau, làm thành một quầy triển lãm trang sức đơn giản, còn mua cả một chiếc loa lớn.

Sáng sớm hôm sau, năm rưỡi sáng Tô Nhuyễn và dì Phúc đã rời giường, Tô Nhuyễn cưỡi xe ba bánh, kéo dì Phúc và một xe hàng đến thẳng thôn Ngụy bày quán.

Hai người đến nơi, đã có không ít quầy hàng khác mở cửa, Tô Nhuyễn và dì Phúc tận dụng thời gian, tìm một vị trí, bày sạp hàng của mình.

Vân Chi

Lúc này người đi hội chợ vẫn chưa nhiều lắm, đều là người bán hàng, hai người nhân cơ hội thay phiên nhau qua quầy bán bánh quẩy đối diện ăn sáng.

Cuối cùng người đi chợ cũng lục tục tới, người bán hàng trái phải bắt đầu thét to. Trong niên đại này, hội chợ không chỉ bán đủ loại đồ, rất nhiều chủng loại, mà người bán hàng cũng vô cùng thú vị.

Ví dụ như người đàn ông bán giày đối diện, đang đứng trước sạp hàng của mình, hát: “Chân tôi chân anh, đảm bảo thoải mái, không bung keo, không tróc đế, mỗi ngày đều đeo, đeo ba năm, năm năm vẫn không hỏng, có thể truyền cho đời sau…”

Người bán keo nước bên cạnh càng thú vị hơn, giống như xiếc ảo thuật, dây lưng dính một viên mạt chược, dưới mạt chược dính một cục đá, miệng thét to: “Bôi là dính, bôi là dính, dùng sức kéo cũng không ra! Từ cổ chí kim, từ Tần Thủy Hoàng đến hiện đại, chưa từng có loại keo nào dính như thế này…”

Rất nhanh người xung quanh đã vây kín lại, Tô Nhuyễn xem xong cũng rất muốn mua một lọ.

Dì Phúc nhìn trước sạp hàng của mình không có ai dừng lại, hơi buồn bực: “Có phải chúng ta cũng nên rao hàng không?”

Tô Nhuyễn rút ra một tờ giấy và một cây bút, nói với dì Phúc: “Đừng lo lắng, giao cho cháu!”

Không có con đường tiêu thụ mới buồn rầu, có khách rồi còn sợ không bán được sao?

Tô Nhuyễn vén tay áo, giơ loa lên thét to, giữa một đám giọng đàn ông, giọng nói lanh lảnh của con gái vô cùng hấp dẫn: “Các cô gái xinh đẹp, các chị gái đoan trang, thần khí dành cho mái tóc không thể thiếu trước khi ra ngoài đây… Búi lên là mỹ lệ, buộc lên là cao quý, người khác khen có phẩm vị, càng nhìn càng có hương vị phụ nữ.”

Cách đó không xa, Lục Thần Minh và y tá Mễ rủ nhau đi hội chợ liếc nhau, đều nhìn thấy mê mang trong mắt đối phương.

“Kia không phải vợ của Lộc điên sao?”

“Không phải chứ?”

Giọng nói lanh lảnh lại vang lên: “… Búi cao quý, buộc mỹ lệ, dây buộc tóc vừa lòng, như ý đây!”

Lục Thần Minh:……

Y tá Mễ: “Nhưng mà hơi giống nhỉ?”

Loading...