Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 274: Về tứ hợp viện
Cập nhật lúc: 2024-12-07 16:09:06
Lượt xem: 467
Tô Nhuyễn kéo rương hành lý về tứ hợp viện trước, vì trước khi rời tỉnh Đông Lâm đã gọi điện thoại qua bên này, dì Phúc vẫn luôn chờ bọn họ.
Biết bọn họ định tới sớm, dì Phúc còn quét vôi nhà cửa một lượt, điều này khiến Tô Nhuyễn có chút ngượng ngùng, cô cho rằng cùng lắm mình chỉ ở lại chỗ này hai tháng.
Dù sao nơi này cũng là nhà của Lộc Minh Sâm, hơn nữa còn có dì Phúc, cô và Lộc Minh Sâm ở đây nhất định phải diễn trò, mà hiện tại cô đang muốn thoát khỏi nhân vật này.
Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn không khỏi buồn bực, cô thật sự chán ghét bản thân kiếp trước, cô cho rằng một năm người không ra người quỷ không ra quỷ kiếp trước đã đủ để cô ghi nhớ suốt đời rồi, rõ ràng trái tim đã nguội lạnh hơn hai mươi năm, trong khoảng thời gian đó không thiếu đàn ông ưu tú quan tâm săn sóc cô, nhưng cô chưa bao giờ d.a.o động dù chỉ một chút. Cho nên khi ký hợp đồng với Lộc Minh Sâm cô mới tự tin như vậy, cảm thấy chắc chắn đời này mình có thể sống hạnh phúc một mình.
Nhưng mà hiện tại còn chưa đến một năm, đã tự mình vả mặt mình rồi, tuyệt đối không thể tiếp tục.
Đúng lúc vấn đề tâm lý của Lộc Minh Sâm cũng đã chuyển biến tốt đẹp, không còn khuynh hướng tự hủy hoại bản thân, cô hoàn toàn có thể làm theo những gì mình nghĩ trước đó, sống cuộc sống thân ai nấy lo rồi.
Dù sao trên thế giới này chưa từng có ai rời xa ai không sống nổi, so với ngày nào đó đau tê tâm liệt phế, thà không bắt đầu. Tô Nhuyễn cảm thấy sống một mình vẫn thư thái tự tại hơn.
Có điều nếu muốn như vậy, cô phải tìm cho mình một chỗ ở mới. Bởi vì trong mắt người khác nơi ở hiện tại là sở hữu chung của hai người, hoặc là địa bàn của Lộc Minh Sâm, khó có thể tách rời.
Có không gian riêng hoàn toàn thuộc về mình giúp cô có đủ tự tin và cảm giác an toàn, cũng tiện để cô bình ổn lại cảm xúc, cô không muốn biến thành kẻ điên thích làm ra vẻ còn gây rối vô cớ.
Đầu tiên loại trừ khả năng thuê nhà, hiện tại thành phố Yến còn chưa giống đời sau phần lớn là người từ nơi khác tới làm thuê, thị trường cho thuê nhà vốn dĩ đã rất nhỏ, muốn thuê được phòng tốt càng khó khăn hơn. Nhà lầu thì nghĩ cũng đừng nghĩ, hiện giờ địa ốc còn chưa phát triển, nhà lầu còn không đủ ở, sao có thể cho người ngoài thuê?
Có thể thuê được đều là nhà trệt đơn sơ hoặc khu dân cư phức tạp, không đảm bảo vấn đề an toàn.
Huống chi cô còn nghe nói, năm đầu tiên đại học bắt buộc ở trọ trong trường, còn chưa tới hai tháng nữa là khai giảng rồi, nói không chừng cô vừa thuê nhà dọn dẹp xong thì khai giảng, có tinh lực ấy thà cô tranh thủ thời gian kiếm tiền mua nhà còn hơn.
Hiện giờ giá nhà bán ra ở thành phố Yến khoảng trên dưới hai ngàn một mét vuông, nếu mua được, cô muốn mua một căn ít nhất sáu bảy mươi mét vuông, ở thoải mái chút.
Vân Chi
Trước năm 98 còn chưa có khái niệm trả tiền theo kỳ, về cơ bản muốn mua nhà đều phải thanh toán một lần.
Nói cách khác,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-274-ve-tu-hop-vien.html.]
Nói cách khác, chỉ riêng một căn nhà thôi đại khái mất khoảng trên dưới mười lăm vạn.
Cộng thêm trang hoàng, gia cụ linh tinh, ít nhất cần hai mươi vạn. Dù sao cũng là nơi thường trú của cô, tất cả đều phải hợp ý mới được.
Như vậy, tính cả số điền cô đang đầu tư cũng không đủ. Trên thị trường chứng khoán có một vạn ba, trong đó năm ngàn của Lộc Minh Sâm, tiền lời cô chỉ có một nửa. Sáu ngàn là quỹ sinh hoạt chung của cô và Lộc Minh Sâm, tiền lời cô cũng sẽ không động đến, chỉ có hai ngàn tiền cô bán đồ trang sức và moi được từ chỗ Tô Văn Sơn là hoàn toàn thuộc về cô.
Cho dù sang năm bán ra ở lúc đỉnh điểm, có thể kiếm về năm sáu vạn, cộng thêm công trình của Thiếu Dục kết toán xong, trả hết tiền vay khả năng còn khoảng bảy vạn, mới mười hai mười ba vạn, vẫn thiếu bảy vạn.
Nếu tiếp tục đầu tư vào công trình của Ngôn Thiếu Dục có lẽ có thể kiếm được, nhưng Tô Nhuyễn không định xen vào nữa. Năm nay cô đã làm mẫu rồi, sang năm Ngôn Thiếu Dục hoàn toàn có thể tự mình vay tiền kiếm tiền, không cần chia cho cô một ly canh.
Cho nên cô phải dựa vào chính mình.
Lúc cô đang cân nhắc, Lý Nhược Lan gọi điện thoại đến, hóa ra là thư thông báo trúng tuyển của cô gửi tới rồi!
Là Đại học sư phạm Yến Kinh, cô thi đỗ!
Tuy rằng nằm trong dự đoán, nhưng khi nhận được tin tức, Tô Nhuyễn vẫn mừng như điên, ôm dì Phúc vừa nhảy vừa cười, cuộc sống đại học cô mơ ước hai đời cuối cùng cũng thực hiện được rồi.
Lý Nhược Lan cũng rất vui: “Mẹ đã gửi hành lý qua đó cho con trước rồi, thư thông báo trúng tuyển đợi con sắp khai giảng mẹ nhờ người mang qua cho con, tránh thất lạc trên đường.”
Chuyện vào đại học quạn trọng như vậy, đương nhiên Lý Nhược Lan muốn đưa con gái tới trường rồi.
Cúp điện thoại, dì Phúc vui vẻ dẫn Tô Nhuyễn ra chợ mua cá mua thịt mang về: “Người nhà cháu không ở đây, hai chúng ta chúc mừng trước.”
“Đáng tiếc Minh Sâm không có nhà, nếu không chắc chắn nó cũng mừng thay cho cháu, không biết thằng bé làm nhiệm vụ bao giờ mới về.”
Tô Nhuyễn chỉ cười không nói gì. Nhiệm vụ lần này chắc là không nguy hiểm, đời trước bảy năm sau anh mới hy sinh, không lý nào lại xảy ra chuyện khi vấn đề tâm lý ổn định.
Vì mau chóng xua đuổi bóng hình kia ra khỏi đầu óc mình, Tô Nhuyễn bắt đầu chuyên tâm vào kế hoạch kiếm tiền của mình.
Không phải cô định làm chuyện gì lớn, trước mắt quan trọng nhất vẫn là việc học. Cô chỉ định bán vật phẩm trang sức thủ công, phí tổn thấp lại kiếm tiền mau.