Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 273: Anh định ăn em

Cập nhật lúc: 2024-12-07 16:09:05
Lượt xem: 654

Thân thể khô nóng, Lộc Minh Sâm cảm thấy khát nước, muốn dậy rót chút nước uống, kỳ quái là làm thế nào cũng không mở mắt được.

“Anh Minh Sâm?” Một bàn tay đặt trên n.g.ự.c anh, người anh càng nóng hơn.

“Muốn uống nước à?” Giọng nói kia hỏi tiếp: “Sao lại không vào nhỉ?”

Rất nhanh một đôi môi mềm mại đã đè xuống, cuối cùng anh đã uống được nước, nhưng mà càng uống lại càng khát, xúc động điên cuồng dâng lên trong ngực, nhận thấy người kia sắp rời xa mình, gần như anh không không chế nổi chặn đối phương lại, bám chặt thứ duy nhất có thể khiến mình giải khát kia không cho tẩu thoát.

Không đủ, vẫn không đủ…… Luôn có cảm giác phải ăn luôn người trong lòng mới có thể giải được cơn khát trong xương cốt.

Nghe đối phương khóc thút thít, biết không nên làm cô khóc, cuối cùng Lộc Minh Sâm cũng mở mắt ra, lại trông thấy quần áo trên người Tô Nhuyễn gần như đã rách hết, hai tay ôm chiếc váy đỏ rách nát che trước ngực, khóc như hoa lê dính mưa: “Lộc Minh Sâm, anh định ăn em?”

!!!!

Lộc Minh Sâm mở choàng mắt, lọt vào tầm mắt là bóng tối vô tận, là một giấc mơ…

Anh cố gắng lấy lại hơi thở, nhìn xuống đồng hồ dạ quang trên cổ tay, mới ba giờ sáng.

Tô Nhuyễn bên cạnh quay người, Lộc Minh Sâm lập tức giật mình ngồi bật dậy, vội vàng đứng lên ra ngoài.

Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Tô Nhuyễn bị tiếng ồn ào vụt vặt gọi tỉnh. Sơ sang bên cạnh, đã không thấy bóng dáng Lộc Minh Sâm đâu, cô hoảng sợ vội vàng bật đèn lên, mới hơn bốn giờ sáng.

Bên ngoài có ánh đèn, Tô Nhuyễn nhanh chân xuống giường đẩy cửa ra ngoài, Lộc Minh Sâm đang đứng trước cửa.

Hàng xóm đều đèn sáng, trong không khí tràn ngập cảm giác khẩn trương.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tô Nhuyễn hơi hoảng hốt.

Cơ thể Lộc Minh Sâm hơi cứng lại, xoay người đi nhanh ra ngoài: “Có nhiệm vụ khẩn cấp.”

Tô Nhuyễn đuổi theo, ra cửa lại trông thấy Lục Thần Minh đang ôm chặt y tá Mễ nhà đối diện: “Xin lỗi, hôm nay phải để em ở một mình rồi. Có điều đừng lo lắng, khi về nhất định anh sẽ bù lại tuần trăng mật cho em.”

Phía đông, đoàn trưởng Dư hiếm khi dịu dàng xoa đầu cô giáo Hàn: “Trong nhà phải nhờ cả vào em rồi.”

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm, cắn răng nói: “Tuy rằng hai ta ai lo phận nấy, nhưng tốt xấu gì cũng là bạn bè, chuyện lớn như vậy anh định không từ mà biệt sao?”

Lộc Minh Sâm kêu oan: “Không phải, anh đang định nói với em.”

Tô Nhuyễn cả giận: “Lừa quỷ à, rời giường không gọi em, nếu em không nghe thấy động tĩnh, có phải anh sẽ trực tiếp đi luôn không?”

Lộc Minh Sâm không biết nên giải thích thế nào, lúc nhận được nhiệm vụ anh không ở trên giường, mà đang giặt quần áo ở phòng phía đông. Ánh mắt dừng trên khuôn mặt Tô Nhuyễn, lại nghĩ tới giấc mộng không bằng cầm thú của mình, yết hầu trượt lên trượt xuống, nói: “Anh thật sự định nói cho em rồi.”

“Tập hợp!” Đã có hiệu lệnh vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-273-anh-dinh-an-em.html.]

Lộc Minh Sâm giơ tay, hình như muốn xoa đầu Tô Nhuyễn, cuối cùng chỉ vẫy tay nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”

Dứt lời anh vội vàng xoay người rời đi, người khác cũng lục tục theo anh chui vào sau xe jeep, Lục Thần Minh không ngừng ngó đầu ra nhìn y tá Mễ, Tô Nhuyễn lại không thấy được nửa bóng dáng Lộc Minh Sâm.

Cô xoay chuyển phật châu trên cổ tay, đột nhiên cười tự giễu, con mẹ nó cô đúng là điên rồi.

Trên xe, đoàn trưởng Trương thở dài với Lục Thần Minh: “Y tá Mễ nhà cậu phải chịu ấm ức rồi, mới kết hôn ngày đầu.”

Lục Thần Minh cũng nghiến răng nghiến lợi: “Lần này ông đây phải đánh c.h.ế.t bọn họ.”

Anh ta huých huých Lộc Minh Sâm: “Cậu thì sao? Có phải Tô Nhuyễn nhà cậu cũng sợ hãi hay không?”

Nhớ tới vừa rồi hai mắt cô đầy kinh hoảng, trong lòng Lộc Minh Sâm đột nhiên có chút lo lắng, vừa rồi anh nên nói chuyện tử tế với cô mới đúng.

Đoàn trưởng Dư cũng thở dài: “Đừng nói các cậu, đã bao nhiêu năm rồi cô giáo Hàn nhà tôi vẫn chưa quen đâu.”

“Bọn họ gả cho chúng ta đúng là không dễ dàng, có đôi khi tôi nghĩ, nếu để cô ấy gả cho người khác bên ngoài, chỉ cần không phải kẻ ăn nhậu cờ b.ạ.c gái gú gì đó, khả năng đều tốt hơn so với gả cho chúng ta.”

“Chưa nói tới thúng ta cả ngày khiến các cô ấy lo lắng đề phòng, lỡ ngày nào đó đột nhiên…”

“Ai, phi phi phi!” Lục Thần Minh cả giận mắng: “Anh có biết ăn nói không thế? Tôi vừa kết hôn, đừng nói mấy lời không may mắn! Tôi còn phải bạch đầu giai lão với y tá Mễ nhà tôi đó.”

“Huống chi còn có Lộc điên ở đây, chẳng lẽ cậu ta còn để vợ mình thủ tiết?”

Vân Chi

Lục Thần Minh hỏi Lộc Minh Sâm: “Có phải không đoàn trưởng Lộc?”

Lộc Minh Sâm ngơ ngẩn nhìn phía trước, độ ấm trong mắt dần dần biến mất, chỉ cúi đầu trầm mặc không nói gì.

Phía bên này mọi người nhìn nhau, bên kia nhóm quân tẩu ở hậu phương cũng khó có thể yên bình.

Tiễn người nhà đi rồi, y tá Mễ không về nhà, mà đi thẳng đến nhà Tô Nhuyễn: “Đoàn trưởng Lộc nhà cô có nói khi nào trở về không?”

Bà Trương cũng đã tới, dù sao bà ấy đã trải qua nhiều lần rồi, không hoảng hốt chút nào: “Bọn họ đi làm nhiệm vụ đều không nói với người nhà.”

“Có điều hai đứa đừng lo lắng, nhiệm vụ kiểu này một năm ít nhất cũng ba bốn lần.”

“Tôi thấy sắc mặt con trai tôi vẫn ổn, chắc không phải chuyện gì nghiêm trọng, khả năng một hai tuần nữa sẽ trở lại.”

Mặc dù nói như thế, nhưng lý trí biết là một chuyện, tâm lý vẫn không tránh nổi bị dày vò.

Ngày hôm sau y tá Mễ trực tiếp quay về bệnh viện làm việc, nếu nhiệm vụ có nguy hiểm, bệnh viện thường là nơi thu được tin tức đầu tiên.

Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ, cũng thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi.

Lộc Minh Sâm đã quán triệt rõ thái độ hợp tác như vậy, cô còn dính lấy người ta thì quá kỳ cục.

Loading...