Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 270: Giúp đỡ giải vây
Cập nhật lúc: 2024-12-07 16:07:27
Lượt xem: 620
Lục Thần Minh đang định mở miệng, lại nghe thấy một tiếng cười quyến rũ truyền đến: “Y tá Mễ thì chưa biết được, nhưng nếu là cô, chắc chắn đoàn trưởng Lộc nhà chúng tôi sẽ không hối hận, khả năng còn cảm thấy may mắn đó!”
Nụ cười trên mặt cô gái tên Phương Phương kia cứng lại: “Hả?”
Tô Nhuyễn kéo tay Lộc Minh Sâm, cười tủm tỉm nói với đối phương: “Tôi nói, nếu là cô, chắc chắn sẽ không hối hận, đoàn trưởng Lộc nhà tôi không thích kiểu con gái ngây thơ, lời nói việc hàm không đúng mực như cô, quá phiền toái.”
“Còn y tá Mễ sao…”
Lộc Minh Sâm và Lục Thần Minh đều cảnh giác, dù Tô Nhuyễn nói hối hận hay không, hai người đều phiền toái.
Y tá Mễ cũng nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn, cắn chặt môi theo bản năng.
Lại không ngờ, Tô Nhuyễn cười hiền hòa, nói với cô ấy: “Tôi sẽ không để đoàn trưởng Lộc nhà tôi hối hận.”
“Đoàn trưởng Tiểu Lục, anh sẽ không để y tá Mễ nhà anh hối hận vì gả cho anh chứ?”
Lục Thần Minh hừ một tiếng: “Nói giỡn!”
Sau đó cúi đầu nói với y tá Mễ trong lòng: “Người kia được mỗi khuôn mặt hồ ly, bản lĩnh không phân cao thấp với anh, từng thích cậu ta không phải chuyện gì mất mặt, nếu mất mặt, vậy có bao nhiêu cô gái không dám ra cửa rồi.”
Y tá Mễ sửng sốt, không ngờ Lục Thần Minh lại nói vậy, không đợi cô ấy lấy lại tinh thần, đã nghe thấy đối phương nói tiếp: “Có điều trong số đó, chỉ có em là thông minh nhất, vừa nhìn đã biết cậu ta không phải lựa chọn tốt.”
Trái tim lạnh lẽo của y tá Mễ ấm lên vì câu nói này, cô ấy duỗi tay ôm lấy cổ Lục Thần Minh, nhỏ giọng hỏi: “Anh thật sự nghĩ như vậy?”
“Đương nhiên.” Lục Thần Minh cao hứng nói: “Yên tâm, đợi em gả cho anh rồi, em sẽ biết, anh sẽ không bao giờ khiến em phải hối hận.”
“Em không biết vợ cậu ta đáng thương thế nào đâu, từ căn cứ huấn luyện về khu tập thể tận mấy cây số, cậu ta lại bắt vợ mình đi bộ về…”
Ban đầu y tá Mễ nhìn Tô Nhuyễn còn không thoải mái lắm, lại bị câu này chọc cười.
Tô Nhuyễn:……
Lộc Minh Sâm lười nhác liếc Lục Thần Minh, trào phúng: “Lục Thần Minh, miệng hai vợ chồng cậu sinh ra là để tung tin đồn nhảm cho tôi hả? Bản lĩnh không bằng ai, chỉ biết dùng thủ đoạn bỉ ổi.”
Lục Thần Minh cười ha hả: “Ai bịa đặt? Tôi tận mắt nhìn thấy nhé, cậu đừng có chối, nếu không để mọi người bình phán xem, ai chiều vợ hơn!”
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-270-giup-do-giai-vay.html.]
Dứt lời, anh ta bế y tá Mễ chạy về phía trước: “Có bản lĩnh cậu đừng để chân vợ mình chạm đất!”
Tô Nhuyễn đang dở khóc dở cười, đột nhiên trời đất quay cuồng, cả người bị nhấc bổng lên, ngã vào một lồng n.g.ự.c kiên cố, sau đó nhanh chóng lao về phía trước.
Vậy mà Lộc Minh Sâm lại bế bổng cô lên, đuổi theo Lục Thần Minh.
Sau khi phản ứng lại, Tô Nhuyễn vội vàng ôm lấy cổ Lộc Minh Sâm, vừa tức vừa buồn cười: “Anh làm gì thế? Vết thương còn chưa lành hẳn.”
Lộc Minh Sâm nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng!” Nói xong bế cô trực tiếp lướt qua Lục Thần Minh.
Lúc này người xung quanh mới phản ứng lại, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc lập tức vang lên, đều ồn ào đuổi theo.
Lục Thần Minh cũng không ngờ Lộc Minh Sâm lại tích cực so đấu với mình như vậy, bị vượt qua anh ta hơi sửng sốt, ngay sau đó vẻ mặt trở nên hưng phấn, cúi đầu nói với y tá Mễ: “Vợ yêu, giữ chặt, xem anh này!”
Y tá Mễ cũng bị biến cố này dọa sững sờ, hoàn toàn không cách nào tưởng tưởng nổi, hóa ra Lộc Minh Sâm ngày thường là người như vậy.
Có điều nhìn hai người tranh đấu, cô ấy lại căng thẳng, không muốn người nhà mình tụt lại phía sau, bèn ôm chặt lấy cổ Lục Thần Minh, giảm bớt gánh nặng cho đối phương, thì thầm: “Thần Minh, cố lên!”
Lục Thần Minh lập tức chạy nhanh như vừa tiêm m.á.u gà, Lộc Minh Sâm cũng không cam lòng yếu thế.
Vốn dĩ còn đang kinh hồn táng đảm, thấy Lộc Minh Sâm ổn trọng như vậy, Tô Nhuyễn cũng hùa theo, cổ vũ: “Nhanh lên nhanh lên, vượt qua anh ta!”
Lúc này người nháo hôn phía sau mới phản ứng lại: “Không tốt! Để thằng nhóc kia chạy mất rồi! Bọn họ cố ý!”
Cả đám nhanh chóng đuổi theo cản người, hoàn toàn ném đám người nhà mẹ đẻ cô dâu tại chỗ.
Phương Phương còn đang gạt lệ vì bị Tô Nhuyễn mắng, người trước đó ngăn cản cô ta mở miệng: “Cô điên rồi à? Đó là chị gái ruột cô đó, cô ấy mất mặt cô không mất mặt sao?”
Phương Phương kia không chịu thừa nhận mình cố ý, vẫn giảo biện: “Tôi cũng chỉ có ý tốt, muốn thay chị gái thử xem anh rể có thật lòng hay không thôi. Còn đooàn trưởng Lộc kia nữa, bắt nạt chị ấy như vậy, nên khiến anh ta hối hận.”
Người bên cạnh lạnh lùng nói: “Cô nghĩ mọi người đều là kẻ ngốc à? Còn không phải vì oán hận chị gái không dùng của hồi môn mua xe đạp cho cô!”
“Tạo quan hệ tốt với anh rể cô, đừng nói xe đạp, xe máy cũng có! Đúng là ngu ngốc.”
……