Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 266: Lộc Minh Sâm keo kiệt

Cập nhật lúc: 2024-12-07 16:07:21
Lượt xem: 640

Cơm nước xong Tô Nhuyễn ngồi trên bàn học tiếp tục làm việc, Lộc Minh Sâm tò mò đến gần, còn vươn tay gẩy gẩy vòng cổ và hoa tai cô vừa làm xong: “Đẹp đấy, mai đeo nó à?”

Tô Nhuyễn liếc xéo anh một cái: “Ngày mai y tá Mễ làm cô dâu, em dùng đồ hoa lệ như vậy làm gì?”

Vân Chi

Nhớ tới điều gì đó, cô hỏi: “Ngày mai anh đi phong bì cho đoàn trưởng Lục bao nhiêu?”

Lộc Minh Sâm bĩu môi, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, anh sờ tay vào túi.

Tô Nhuyễn tưởng anh còn đánh cướp thứ gì của người ta, lại thấy anh móc ra một sấp tiền đưa cho cô: “Đây là tiền trợ cấp hai tháng.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Anh đưa tiền trợ cấp cho em làm gì?”

Lộc Minh Sâm nói: “Anh không giữ được tiền, em tích cóp giúp anh.”

Tô Nhuyễn lại biết, anh vẫn luôn lo lắng chuyện cô vay nợ, muốn giúp đỡ cô.

Cô nhận phần ý tốt này, có điều vẫn rút ra năm mươi tệ đưa lại cho anh: “Ngày mai anh hỏi đoàn trưởng Trương với đoàn trưởng Dư xem, hai người ấy đi bao nhiêu anh cũng đi bấy nhiêu.”

Lộc Minh Sâm bĩu môi, hiển nhiên vẫn nhớ mối thù Lục Thần Minh khiêu khích anh: “Không cần đưa, anh kết hôn cậu ta cũng có đi đâu.”

Tô Nhuyễn nhét tiền cho anh, cưỡng ép: “Phải có!”

Hiện tại cô phát hiện ra, về mặt nào đó cũng có thể coi Lộc Minh Sâm và Lụ c Thần Minh là anh em cùng cảnh ngộ, Lộc Minh Sâm không rành cách đối nhân xử thế, Lục Thần Minh miệng tiện, hai người bọn họ không bị người ta đánh c.h.ế.t đều là dựa vào bản lĩnh cao cường, Lộc Minh Sâm còn có thêm một ưu điểm, vẻ ngoài đẹp trai.

Tô Nhuyễn khuyên nhủ: “Giữ quan hệ tốt với Lục Thần Minh, thi thoảng bảo vệ cậu ta một chút, giữ lại cái miệng ấy kéo bớt thù hận cho anh.”

“Có cậu ta, người mắng anh có thể ít hơn chút.”

Lộc Minh Sâm như được khai sáng, lập tức giơ ngón tay cái lên với Tô Nhuyễn: “Tặng lễ rồi, càng có lý do đánh cậu ta.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, cô phát hiện ra sau khi trở lại bộ đội, rõ ràng Lộc Minh Sâm đã thả lỏng hơn bên ngoài nhiều.

Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn khéo tay gắn một viên ngọc thạch xinh đẹp hình giọt nước lên bộ trang sức, không nhịn được hỏi: “Cái này có đắt tiền không?”

“Thật ra giao tình bình thường, không cần phải tặng đồ tốt như vậy. Em có thể giữ lại cái này tự mình dùng, tùy tiện làm thứ gì đó cho bọn họ là được.”

Hiển nhiên là không nỡ đưa thứ tốt cho Lục Thần Minh, ngo ngoe rục rịch định thu hết đá thạch anh trên bàn, chỉ để lại mấy viên ngọc trai nhỏ tí tẹo: “Mấy viên này đủ đẹp rồi, xâu một chuỗi vòng là được.”

Tô Nhuyễn gạt bay tay anh: “Đừng đứng đây quấy rối nữa, mau đi chuẩn bị hồ nhão cho em, lấy cả cái hộp giày và miếng vải nhung kia qua đây.”

Trang sức đã làm xong, chỉ thiếu hộp đựng trang sức. Cô không có sẵn, đành phải tự mình động tay làm một cái, hộp giày và vải nhung đều là đồ đi mượn từ bà Trương và cô giáo Hàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-266-loc-minh-sam-keo-kiet.html.]

Lúc Lộc Minh Sâm quấy hồ nhão xong, Tô Nhuyễn cũng vừa làm xong vòng đeo tay.

Hai người lại dựa vào bàn bắt đầu làm hộp đựng trang sức, Tô Nhuyễn vẽ kích cỡ, Lộc Minh Sâm cắt giấy làm thành hộp, cắt vải đò, bôi hồ dán giúp cô, Tô Nhuyễn phụ trách lắp ráp.

Lộc Minh Sâm làm xong trước, tò mò nhìn Tô Nhuyễn khéo tay lắp ráp giấy bìa thành một cái hộp hình vuông, hai mắt anh dừng trên ngón tay linh hoạt xinh đẹp của cô, không biết vì sao, trong lòng nảy sinh xúc động vô cùng muốn nắm lấy bàn tay ấy…

“Thế nào? Đẹp chứ” Tô Nhuyễn hưng phấn nhìn anh.

Trông thấy đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời của Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm hơi thất thần.Tô Nhuyễn khẽ ho một tiếng, quơ quơ tay trước mặt anh: “Ngẩn người gì thế?”

Lộc Minh Sâm lấy lại tinh thần, cũng ho khan một tiếng: ““Không có gì.”

Sau đó ánh mắt anh chuyển qua bộ trang sức, trong lòng lập tức cảm thấy luyến tiếc.

Bộ trang sức này là do Tô Nhuyễn tự mình làm từng chút từng chút một, anh lại lần nữa kiến nghị: “Hay là tặng dây xích…” Tô Nhuyễn nhìn đầu ngón tay anh dịch từ vòng cổ tới vòng tay: “Đổi thành dây xích cũng được, hoặc tặng hai cái nhỏ nhất này thôi.”

Ngay cả loại trang sức cũng không biết tên, dây xích, dây xích… Ai không biết còn tưởng cô tặng quà cho thú cưng mất.

Tô Nhuyễn liếc xéo anh một cái, đột nhiên nảy ra ý đồ trêu đùa: “Dù gì y tá Mễ cũng từng theo đuổi anh, anh nhỏ mọn như vậy không tốt lắm đâu?”

Lộc Minh Sâm tỏ vẻ hoàn toàn nghe không hiểu Tô Nhuyễn đang nói gì, tùy ý đáp: “Làm gì có, đều là tin vịt.”

“Nơi nhiều phụ nữ càng nhiều tin vịt, nhìn một cái cũng tính là thích, vậy chẳng phải người thích em còn nhiều hơn sao?”

“A…”

Tô Nhuyễn có chút kinh ngạc: “Lại được vị cao nhân nào chỉ điểm thế?”

Tất nhiên là Lộc Minh Sâm sẽ không thừa nhận rồi: “Anh chỉ nói sự thật.”

Tô Nhuyễn lại không tin: “Hoàng Hải Uy à.”

Lộc Minh Sâm trốn ánh mắt cô, đứng dậy nói: “Anh đi xem giường mới.”

Hôm nay tên Bùi Trí Minh kia vừa đưa tới một chiếc giường đôi, không chỉ như vậy, còn lôi chiếc giường đơn kia đi.

Tô Nhuyễn vừa nhìn đã biết anh ta có ý đồ gì, Bùi Trí Minh là người duy nhất biết bọn họ kết hôn theo hợp đồng, có điều anh ta vẫn xem nhẹ mức độ chính trực của lão đại nhà mình, Tô Nhuyễn đã quen ngủ cùng một giường với Lộc Minh Sâm từ lâu rồi.

Tâm lặng như nước…… Cái rắm a!

Cảm nhận được hơi thở ấm áp từ đỉnh đầu truyền đến, khuôn mặt dựa sát lồng n.g.ự.c vững chãi, còn có cánh tay đàn ông trên eo… Thiếu chút nữa Tô Nhuyễn đã thét lên thành tiếng.

Tối hôm qua… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Loading...