Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 265: Thương vợ
Cập nhật lúc: 2024-12-07 16:07:19
Lượt xem: 699
Lộc Minh Sâm tìm người đi gọi Hoàng Hải Uy lái xe ra đón, kết quả nửa phút sau xe Jeep của Lục Thần Minh đã ngừng trước mặt bọn họ.
Lục Thần Minh đeo kính râm, hạ cửa sổ xe xuống nhìn Lộc Minh Sâm, vẻ mặt kinh ngạc: “Tôi nói này đoàn trưởng Lộc, sao cậu có thể như vậy, ai lại bắt chị dâu đi bộ về thế này?”
Lúc này anh ta đã bỏ qua vấn đề Tô Nhuyễn là thật hay là người được mời tới diễn trò, bắt đầu công kích Lộc Minh Sâm làm chồng thất bại: “Không phải cậu định huấn luyện chị dâu như binh lính chứ?”
“Vài cây số đó, muốn đi bộ thì tự đi, ai lại bắt chị dâu đi cùng! Ai, cho nên mới nói, cậu cũng chỉ được mỗi cái mã ngooài thôi, chẳng trách mọi người đều nói cậu vừa lạnh lùng vừa không săn sóc.”
Nói xong anh ta quay sang dặn dò Tô Nhuyễn: “Chị dâu, nếu cậu ta có chỗ nào làm chưa tốt, chị cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp chị dạy dỗ cậu ta.”
Sau đó, anh ta kiêu ngạo quay sang nói với tài xế ngồi trên ghế lái: “Tiểu Vương, lái nhanh đi, y tá Mễ sắp tan làm rồi, nhà cô ấy cách bệnh viện tám trăm mét đó, gần ngày kết hôn rồi đừng để cô ấy mệt.”
Vừa nói anh ta vừa dùng mắt nhỏ đắc ý nhìn Lộc Minh Sâm, ý là mau học hỏi chút đi.
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, Lộc Minh Sâm thì mỉa mai một tiếng: “Chẳng trách mọi người đều nói, người thì tốt đấy, đáng tiếc miệng quá gọi đòn.”
Hiển nhiên là Lục Thần Minh cũng đã nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức thay đổi: “Quả nhiên là cậu! Lộc điên kia, cậu đê tiện!”
Lộc Minh Sâm lười nhác nói: “Tôi kiến nghị cậu nên đi mau đi, còn không đi y tá Mễ sẽ phải đi bộ tám trăm mét về nhà đó.”
Lục Thần Minh nghẹn lời, căm giận chỉ thẳng mặt Lộc Minh Sâm, mắng: “Lộc điên, cậu cứ chờ đấy cho tôi!”
Tuy Lục Thần Minh thả ra lời tàn nhẫn, nhưng sau đó lại không có thời gian đến khiêu khích Lộc Minh Sâm. Vì sắp tới ngày kết hôn, anh ta vô cùng bận rộn, hàng xóm nhàn rỗi cũng qua giúp đỡ.
Dù không tình nguyện Lộc Minh Sâm vẫn bị đoàn trưởng Trương và đoàn trưởng Dư kéo đi.
Để Tô Nhuyễn một mình ở nhà làm trang sức.
Đầu năm trên đường từ thành phố Thân về, cô còn cố ý bảo Lộc Minh Sâm đi đường vòng qua Nghĩa Ô, mua được rất nhiều lại liệu. Công cụ cũng mua đầy đủ, đa phần để lẫn với hành lý đã thu dọn xong, nhờ Lý Nhược Lan gửi qua sau.
Trong rương hành lý cô chỉ mang theo một bọc nhỏ.
Vân Chi
Vì không biết chuyện bên này khi nào mới xong, ở trong bộ đội lại không tiện chạy lung tung, cô sợ ở một mình nhàm chán, nên tùy tiện mang theo một ít đồ g.i.ế.c thời gian, cũng để chuẩn bị mở quán sau khi khai giảng.
Không ngờ lần này lại có tác dụng.
Cô định làm cho chủ nhiệm Mễ một bộ trang sức thay quà kết hôn.
Không đúng, bây giờ vẫn là y tá mễ.
Không nói đến chuyện lần này Lục Thần Minh tìm bác sĩ tâm lý giúp Lộc Minh Sâm, thật ra đời trước Tô Nhuyễn cũng quen biết chủ nhiệm Mễ.
Khi đó cô bị ốm nằm viện, chính chủ nhiệm Mễ vợ của sư trưởng Lục đã chăm sóc cô. Trước khi tìm được Lý Nhược Lan, chủ nhiệm Mễ là một trong số ít bạn bè thật lòng khuyên nhủ cô.
Đối phương xinh đẹp tự tin, còn nhanh nhẹn hòa ái, cũng không biết vì sao hiện tại trong miệng Bùi Trí Minh lại biến thành thực dụng hám lợi rồi.
Có điều trải qua chuyện “Lộc thần” Lộc Minh Sâm biến thành “Lộc điên”; “Sĩ quan kiệm lời” Bùi Trí Minh biến thành “Tiểu bạch kiểm tùy tiện”; “Diêm vương mặt lạnh” Lục Thần Minh biến thành “Kẻ ngốc khờ khạo”, Tô Nhuyễn đã quen rồi. Hiện giờ cô chỉ có chút tò mò khi còn trẻ chủ nhiệm Mễ là người thế nào mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-265-thuong-vo.html.]
Có điều dù thế nào, chắc hẳn diện mạo sẽ không thay đổi, chủ nhiệm Mễ có làn da trắng, mày lá liễu, mặt trứng ngỗng, là diện mạo tiêu chuẩn của mỹ nhân cổ điển.
Tô Nhuyễn lật đống tài liệu mình mang theo, định dùng thạch anh trắng làm chủ, điểm xuyết thêm một ít ngọc trai, làm một bộ trang sức đủ vòng cổ, vòng tay đến hoa tai.
Khi cô đang làm, bà Trương và cô giáo Hàn còn cùng nhau qua nhà chơi. Nhìn thấy Tô Nhuyễn làm đồ trang sức đều kinh ngạc cảm thán một phen. Bà Trương nghe nói là làm quà kết hôn cho y tá mễ, còn khen Tô Nhuyễn rộng lượng.
Hiển nhiên bà ấy cũng đã nghe chuyện y tá Mễ từng theo đuổi Lộc Minh Sâm, cô giáo Hàn thì lo lắng thay cô: “Cũng không biết đoàn trưởng Tiểu Lục này nghĩ thế nào nữa, chuyện gì cũng muốn so với đoàn trưởng Lộc, còn cố ý theo đuổi y tá Mễ, sau này hai nhà ở ngay đối diện…”
Khả năng có không ít người nghĩ như cô ấy, có điều Tô Nhuyễn không hề lo lắng, cô vẫn nhớ rõ kiếp trước khi nói chuyện phiếm, chủ nhiệm Mễ từng ngẫu nhiên nhắc tới “Đời tôi may mắn nhất chính là gả cho lão ngốc trong nhà”, biểu cảm hạnh phúc khi nói ra lời ấy, dù đã hơn bốn mươi, hai mắt vẫn sáng lấp lánh.
Hiển nhiên là giữa hai người có chuyện xưa không ai biết.
Bà Trương cười nói: “Khi còn con gái và khi đã kết hôn không hề giống nhau, nếu tôi trẻ lại bốn mươi tuổi, còn chưa kết hôn, khả năng cũng theo đuổi đoàn trưởng Lộc một hồi, không quan tâm người ta có nhìn trúng mình hay không, dũng cảm theo đuổi một lần mới không hối hận, lỡ thành công thì sao?”
“Nhưng nếu biết không cửa theo đuổi, vậy thì thành thật tìm người khác, đợi gả chồng rồi, cho dù đoàn trưởng Lộc có đẹp trai hơn nữa, cũng không sánh bằng lão chồng già mặt đầy nếp nhăn nhà tôi.”
Tô Nhuyễn bị chọc cười ha ha, bà Trương cười tủm tỉm hỏi cô giáo Hàn: “Trong mắt cô, đoàn trưởng Dư tốt hay đoàn trưởng Lộc tốt hơn?”
Cô giáo Hàn cũng bị chọc cười, biết mình vừa nói sai, lập tức bù đắp: “Tất nhiên là Lão Dư nhà tôi tốt rồi, tôi coi đoàn trưởng Lộc như minh tinh để ngắm thôi.”
Nghe tiếng náo nhiệt từ xa xa truyền đến, bà Trương và cô giáo Hàn không hẹn mà cùng đứng dậy.
“Chắc đều sắp về rồi.” Bà Trương nói: “Nên nấu cơm thôi.”
Tô Nhuyễn tiễn hai người ra ngoài, đụng phải Lộc Minh Sâm quay về, trên tay còn xách theo vài cái túi.
Tô Nhuyễn tò mò hỏi: “Thứ gì thế?”
Lộc Minh Sâm nói: “Đồ chia cho người làm giúp.”
Tô Nhuyễn cả kinh: “Sao nhiều vậy? Không phải các anh lấy hết đồ mở tiệc chiêu đãi ngày mai của người ta mang về chứ?”
Đoàn trưởng Trương vừa mới tới cửa, trong tay xách theo một cái túi nilon, nói: “Mỗi cậu ta lấy nhiều.”
Đoàn trưởng Dư đi ngang qua bổ sung: “Cướp hết của đám Tiểu Bùi.”
Lộc Minh Sâm: “Bùi Trí Minh nói mấy món này đều ngon.”
Bà Trương nghe vậy, cười không ngừng: “Ai nói đoàn trưởng Lộc không săn sóc nhỉ? Ra ngoài làm giúp còn biết nghĩ đến vợ ở nhà.”
Tô Nhuyễn hiếm khi bị nói đỏ mặt, không nhịn được lườm Lộc Minh Sâm một cái: “Anh cầm của người ta, người ta làm sao bây giờ?”
Lộc Minh Sâm vô thức nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, mở miệng tùy ý đáp: “Bọn họ đều ăn ít.”
Cô giáo Hàn nghe thấy cũng bật cười, đám đàn ông tham gia quân ngũ đều là dạ dày không đáy, sao có thể ăn ít?
Trong lòng lại không nhịn được kinh ngạc, ai nói đoàn trưởng Lộc này không biết thương thường, không để ý đến gia đình nhỉ? Không phải rất thương vợ sao?
Cuối cùng Tô Nhuyễn phải phân chia bớt đồ ăn cho nhà đoàn trưởng Trương và cô giáo Hàn, dù sao cũng đang mùa hè, ăn không hết cũng hỏng.