Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 263: Đào hoa (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-07 16:07:16
Lượt xem: 498

Tô Nhuyễn hít sâu một hơi, nói với bản thân: Đừng tức giận, đừng tức giận, Lộc Minh Sâm chỉ là đối tượng hợp tác, cũng coi cô là bạn tốt mới có trách nhiệm như vậy, người ta cũng chỉ tốt bụng.

Hơn nữa không phải vừa rồi bác sĩ Ôn cũng nói, Lộc Minh Sâm sẽ đẩy mọi thứ tốt đẹp có thể mang đến hạnh phúc ra xa theo bản năng sao? Không phải cô cũng hiểu rất rõ, từ trước tới nay anh ấy chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương kết hôn à?

Hiện giờ người ta chỉ thể hiện thái độ, cô nên ngoan ngoãn phối hợp mới đúng.

Tô Nhuyễn xoay chuyển Phật châu trên tay, mặc niệm hai câu “Nam mô a di đà phật” để bình phục cảm xúc, sau đó mới ngẩng đầu cười, nói với Lộc Minh Sâm: “Anh nói rất đúng, với giao tình giữa hai ta, đổi lại là em, em cũng không nỡ nhìn anh gửi gắm sai người.”

“Tháng chín tới trường học sẽ khai giảng, trong trường đại học chắc chắn có rất nhiều nam sinh ưu tú, đến lúc đó phải làm phiền anh rồi!”

Dứt lời cô đi thẳng về nhà.

Lộc Minh Sâm nhìn dáng vẻ đầy chờ mong của cô, chỉ cảm thấy trong lòng vừa tức vừa giận, lầm bầm một câu, năm trước không phải vì không muốn kết hôn cô ấy mới ký hợp đồng với mình à? Sao chưa tới một năm đã thay đổi rồi?

Nhưng anh lại quên mất, không phải năm trước khi ký hợp đồng anh cũng chỉ coi chuyện này như trò đùa, định đợi sau khi giúp cô thoát khỏi nhà họ Tô sẽ tách ra sao?

Trước hàng hiên, Hoàng Hải Uy trơ mắt nhìn hai người một trước một sau rời đi, dường như không hề trông thấy anh ta.

Hách Đán ở bên cạnh nói: “Đó là chị dâu trong truyền thuyết à? Quả nhiên đẹp thật đấy, y tá Mễ cũng không so được, tôi thấy khả năng đoàn trưởng Tiểu Lục cách vách lại sắp xù lông rồi.”

“Ơ, mà không phải lão đại bảo cậu đứng đây chờ, nói muốn đưa chị dâu về à? Sao lại đi luôn rồi?”

Cho nên Hoàng Hải Uy mới cảm thấy nghi hoặc: “Nơi này không gần khu tập thể đâu, bọn họ định đi bộ về à?”

Hoàng Hải Uy không hiểu ra sau, hình như Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cũng không ý thức được bản thân đang làm gì, đã lập tức ra ngoài rồi,

Khi hai người đi đến một khu nhà nào đó, mơ hồ nghe được tiếng cười đùa hi hi ha ha của một đám người trẻ tuổi, ngay sau đó có mấy cô gái đùa giỡn lao ra từ hàng hiên, một cô trong số đó chạy giật lùi, không cẩn thận vấp ngã, mấy người khác vội vàng chạy tới đỡ, cả đám người cứ như vậy lao thẳng về phía Tô Nhuyễn.

Có điều còn cách một khoảng nữa mới chạm vào cô. Tô Nhuyễn đang định nghiêng người né tránh, cánh tay đã bị giữ chặt, ngay sau đó cả người bị kéo mạnh về phía sau, trực tiếp ngã vào lòng n.g.ự.c ai kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-263-dao-hoa-1.html.]

Giọng Lộc Minh Sâm truyền đến từ đỉnh đầu: “Cẩn thận chút.”

Tô Nhuyễn ôm lấy eo anh theo bản năng, ngẩng đầu, giọng đầy bất đắc dĩ: “Khoảng cách xa như vậy, em vẫn có thể tự né tránh.” Cô còn chưa đến mức vô dụng như vậy có được không?

Lộc Minh Sâm mím môi không nói gì, đỡ bả vai để cô đứng vững.

Tô Nhuyễn tò mò nhìn đám con gái trước mặt, chờ bọn họ đi qua, không ngờ bọn họ lại đồng loạt xoay người chào hỏi Lộc Minh Sâm: “Đoàn trưởng Lộc.” Biểu cảm đều vô cùng cao hứng.

Vân Chi

Một cô gái diện mạo xinh đẹp đáng yêu trong số đó còn không giấu nổi vui mừng: “Đoàn trưởng Lộc!”

Cô gái nhỏ kia dáng người yểu điệu, chắc vì thường xuyên khiêu vũ, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất kiêu sa, trước n.g.ự.c còn ôm một quyển sách, đôi mắt nai sáng lấp lánh lánh nhìn Lộc Minh Sâm, e lệ ngượng ngùng nói: “Không ngờ lại gặp được anh ở chỗ này.”

Mấy cô gái phía sau đều xô đẩy cô ấy tiến về phía trước, như để cổ vũ. Một cô gái trong đó còn cười hì hì, nói: “Nguyễn Linh nhà chúng tôi vừa nói muốn đi thăm đoàn trưởng Lộc, không ngờ vừa dứt lời đã gặp được, chẳng lẽ đây chính là duyên phận trong truyền thuyết sao?”

Mấy cô gái khác thì làm mặt quỷ, ồn ào trêu chọc.

Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái theo bản năng, ho khan một tiếng, giọng điệu xa cách: “Khách sáo rồi, đều đi thôi.”

Hiển nhiên Nguyễn Linh kia không cam tâm rời đi như vậy, cô ấy nghiêng đầu, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tô Nhuyễn, còn để ý cả bàn tay rắn chắc đang đặt trên vai cô, mím môi ngượng ngùng xin lỗi: “Ngại quá, có phải dọa cô rồi không?”

“Thật ra chúng tôi vẫn nhìn đường, cách xa như vậy, sẽ không chạm vào cô.”

Không cần cô ấy ám chỉ Tô Nhuyễn cũng hiểu được, nếu không phải đầu sỏ gây tội chính là Lộc Minh Sâm, vừa rồi khoảng cách xa như vậy, hành vi ngã vào lòng anh ấy, dù ai nhìn thấy cũng sẽ nói cô là một đáo bạch liên hoa tâm cơ.

Cô gái vừa hát đệm cho Nguyễn Linh, lầm bầm khinh bỉ: “Tôi thấy cô ta cố ý thì có.”

Nguyễn Linh quay đầu lại, liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, sẵng giọng: “Tiểu Vũ, đừng nói bậy.”

Nói xong muốn bước đến kéo tay Tô Nhuyễn: “Ngại quá, cho tôi xin lỗi nhé.”

Cô gái trẻ này… Công lực vẫn chưa đủ thâm hậu, tuy rằng miệng nói xin lỗi cô, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Lộc Minh Sâm.

Loading...