Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 262: Bác sĩ tâm lý (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-07 16:07:14
Lượt xem: 588
Hình như đoán ra được suy nghĩ của Tô Nhuyễn, bác sĩ Ôn cười rộ lên: “Yêu là liều thuốc tốt nhất, có thể chữa khỏi tất cả tổn thương tâm lý, Lộc Minh Sâm rất may mắn khi tìm được người có thể bao dung cậu ấy.”
Tô Nhuyễn càng nghe càng nghi ngờ đối phương là kẻ lừa đảo.
Trước khi đi, bác sĩ Ôn nói thêm: “Cô Tô cũng là người có nội tâm vô cùng mạnh mẽ, có điều tôi thấy khúc mắc trong lòng cô cũng không ít hơn Lộc Minh Sâm.”
Tô Nhuyễn vô cùng tích cực hỏi: “Vậy ngài có thể nhìn ra được là gì sao? Có thể chữa khỏi không?”
Bác sĩ Ôn cười ha ha: “Đợi cô trị khỏi cho Lộc Minh Sâm, cậu ấy cũng sẽ chữa khỏi cho cô.”
Tô Nhuyễn:……
Chắc chắn là kẻ lừa đảo! Nghĩ đến Lục Thần Minh khờ khạo kia, anh ta có thể tìm được người đáng tin mới là lạ!
Bác sĩ Ôn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, đột nhiên nói: “Có điều tốt xấu gì chúng ta cũng tâm sự một lần, không làm gì hình như không tốt lắm.”
“Lát nữa có cần tôi phối hợp một chút không?”
Tô Nhuyễn đang nghi hoặc, thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ bên ngooài truyền đến, sau đó cửa phòng bị gõ vang.
Tô Nhuyễn nhìn khuôn mặt đột nhiên lộ vẻ thâm tình của bác sĩ Ôn, thầm nghĩ: Kỹ thuật diễn tốt thật.
“Mời vào.”
Quả nhiên, người đẩy cửa vào là Lộc Minh Sâm, nhìn thấy bác sĩ Ôn, anh hơi sửng sốt: “Bác sĩ Ôn, sao anh cũng ở chỗ này?”
Bác sĩ Ôn cười nói: “Tới tìm chính ủy của các cậu, đúng lúc cô Tô cũng ở đây, chính ủy các cậu có việc bận, hai chúng tôi ngồi luôn ở đây tâm sự.”
Vân Chi
Lộc Minh Sâm không hề nghĩ nhiều, nói với Tô Nhuyễn: “Nếu chính ủy không có việc gì, chúng ta về nhà đi.”
Tô Nhuyễn gật đầu, vừa mới đứng dậy, lại nghe thấy bác sĩ Ôn mở miệng: “Tôi đoán hôn nhân giữa hai người không phải sự thật đúng không?”
Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm không hẹn mà cùng trợn tròn mắt.
Bác sĩ Ôn nhìn biểu cảm trên mặt hai người, cười nói: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.”
“Là hợp tác cho đến khi một bên tìm được người mình thích à? Hay là hợp đồng sau khi giải quyết xong phiền toái sẽ tách ra?”
Thấy Lộc Minh Sâm cảnh giác, bác sĩ Ôn cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu.”
Nói xong anh ta nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Tôi chỉ muốn biết, thời gian hợp tác của hai người là bao lâu? Tôi muốn theo đuổi cô Tô, có được không?”
Tô Nhuyễn nhìn về phía Lộc Minh Sâm theo bản năng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-262-bac-si-tam-ly-2.html.]
Lộc Minh Sâm lại trực tiếp đi tới chắn trước người Tô Nhuyễn, sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào bác sĩ Ôn, nói: “Tôi nhớ rõ anh vừa nói, đây là lần đầu tiên anh gặp cô ấy.”
“Đúng vậy,” bác sĩ Ôn bật cười: “Ngay lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã biết cậu là người quang minh lỗi lại, chắc chắn sẽ nghiêm túc làm theo hợp đồng.”
Lộc Minh Sâm nhíu mày: “Không thể.”
Bác sĩ Ôn nói: “Vì sao không thể? Hơn nữa tôi chỉ nói là theo đuổi, nếu sau này không thích hợp còn có thể chia tay.”
Mắt phượng của Lộc Minh Sâm đột nhiên trở nên sắc bén, anh trầm giọng nói: “Anh coi cô ấy là cái gì?”
Bác sĩ Ôn đáp trả: “Đương nhiên là một cô gái xinh đẹp ưu tú, xứng đáng theo đuổi rồi.”
Anh ta tự giới thiệu: “Tôi du học bên Pháp ba năm, nghê nghiệp là bác sĩ, trong nhà có chút tài sản, bản thân cũng không có bất kỳ tật xấu nào, tự nhận thấy có đủ tư cách theo đuổi cô Tô.”
Lộc Minh Sâm mím môi, ngẫm nghĩ: “Anh quá lớn tuổi.”
Bác sĩ Ôn sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Lộc Minh Sâm sẽ nói ra lý do này. Anh ta không nhịn được bật cười: “Đoàn trưởng Lộc, có lẽ cậu không biết, đàn ông lớn tuổi càng biết bao dung, cô Tô còn trẻ như vậy, nên được yêu thương nuông chiều mới đúng.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Lộc Minh Sâm vô cùng khó chịu, trực tiếp kéo Tô Nhuyễn ra ngoài: “Tôi không đồng ý, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Bác sĩ Ôn truy vấn: “Đoàn trưởng Lộc, anh lấy thân phận gì ngăn cản?”
Lộc Minh Sâm ngập ngừng, không nói gì, kéo Tô Nhuyễn đi nhanh hơn.
Tô Nhuyễn nhìn anh tức giận thở phì phì, khóe miệng vô thức cong lên.
Sau khi xuống lầu, tới nơi yên tĩnh rồi, Lộc Minh Sâm mới buông tay Tô Nhuyễn ra: “Em muốn tìm bạn trai cũng được, nhưng người kia thì không.”
Sắc mặt Tô Nhuyễn đã trở lại bình thường, cô nheo mắt nhìn thẳng vào anh, hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Lộc Minh Sâm cho rằng cô không vui vì mình can thiệp vào chuyện của cô, môi mỏng mím chặt, một lúc lâu sau vẫn kiên trì nói: “Người kia tuyệt đối không được, tuy rằng nhìn có vẻ không tồi, nhưng lần đầu tiên gặp mặt con gái nhà người ta đã nói theo đuổi gì đó, có thể thấy không đáng tin cậy. Du học về không phải cái gì cũng tốt, nghe nói nước ngoài rất cởi mở, người cũng tùy tiện.”
Tô Nhuyễn thờ ơ hỏi lại: “Cho nên, ngoài anh ta ra, ai cũng được?”
Lộc Minh Sâm yên lặng một lát, mí mắt rũ xuống, thấp giọng nói: “Người tốt mới được.”
“Tuy rằng trong hợp đồng có gì, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau, nhưng tốt xấu gì hai ta cũng là bạn…” Hình như câu sau anh không nói được nữa.
Tô Nhuyễn bị chọc giận: “Vậy có phải em nên cảm ơn anh đã trấn cửa ai cho em không?”
Lộc Minh Sâm không nói lời nào, nhưng dáng vẻ vẫn rất kiên trì.
Tô Nhuyễn vô cùng muốn đá cho anh một phát, đáng tiếc không có danh phận.
Cho nên mới nói, yêu đương cái gì, chưa yêu đã chọc người ta tức c.h.ế.t rồi!