Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 261: Bác sĩ tâm lý (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-07 16:07:12
Lượt xem: 683
Sau khi ý thức được mình vừa nói gì, Tô Nhuyễn không khỏi che lại mặt.
Lộc Minh Sâm cẩn thận nhìn cô: “Mấy năm tới chúng ta đều về tỉnh Đông Lâm ăn tết, chắc là không thấy được đoàn văn công.”
Tô Nhuyễn nhìn anh như vậy, lại mềm lòng: “Biết rồi, ăn cơm đi, mấy ngày này tính tình em hơi kỳ quái, anh đừng quá để ý.”
Tuy rằng cô nói như vậy, Lộc Minh Sâm vẫn xuống bếp pha cho cô một ly nước gừng ngọt: “Lát nữa anh phải tới bộ đội một chuyến, hôm nay em nghỉ ngơi cho khỏe, trưa anh sẽ bảo người mua cơm mang về cho em.”
“Biết rồi.”
Nhìn Lộc Minh Sâm không yên tâm, Tô Nhuyễn nghĩ thầm, quả nhiên không thể như vậy, nhìn xem bản thân khó chịu còn chưa tính, ngay cả Lộc Minh Sâm cũng cẩn thận lo lắng, đều không thoải mái.
Lộc Minh Sâm có làm sai gì đâu? Chỉ vì anh quá đẹp trai mới hút đào hoa mà thôi. Tô Nhuyễn bình tĩnh uống một ngụm nước gừng ngọt, sau này đều không liên quan đến cô.
Giữa trưa cơm nước xong, Bùi Trí Minh đến đón Tô Nhuyễn tới tòa nhà văn phòng. Anh ta đắc ý tranh công với chính ủy Vương: “Cháu đã nói rồi mà, chắc chắn chị dâu có thể mang lão đại về! Ngài xem, không phải dễ như trở bàn tay sao?”
Chính ủy Vương nhìn Tô Nhuyễn, ánh mắt vô cùng từ ái: “ Bác sĩ Ôn nói, đây là dấu hiệu vô cùng tốt.”
“Bác sĩ Ôn?”
“Ừ.” Chính ủy Vương nói: “Lần này chúng tôi đã mời đến một bác sĩ tâm lý rất lợi hại, chuyên môn hóa giải khúc mắc trong lòng người bệnh.”
Ông ấy lẩm bẩm: “Đúng là lợi hại thật, bây giờ còn có bác sĩ chuyên môn chữa trị cho người hay miên man suy nghĩ...”
Tô Nhuyễn bật cười, chính ủy Vương nói tiếp: “Chúng tôi cũng hết cách rồi, vốn đang sợ không bắt được thằng nhóc Lộc Minh Sâm kia, may mà có cháu.”
Tô Nhuyễn bảo Lộc Minh Sâm dẫn cô theo, về bộ đội, đương nhiên không phải vì làm sáng tỏ tin đồn gì đó, dù sao cô cũng không định tùy quân, người nơi này nhìn cô thế nào liên quan gì đến cô?
Mục đích chủ yếu cô dẫn anh về, là muốn Lộc Minh Sâm tiếp thu trị liệu tâm lý. Có điều chính ủy Vương sợ Lộc Minh Sâm biết sẽ kháng cự, dù sao từ trước đến nay người nọ luôn phong bế cảm xúc của mình, vừa có thể đánh còn có thể chạy, ông ấy sợ bác sĩ tâm lý không có cách nào, mới bảo Tô Nhuyễn nghĩ biện pháp đưa người về.
Nhưng mà không ngờ lại đơn giản như vậy, chính ủy Vương rất vui mừng: “Thằng điên Lộc kia cưới cháu, thật sự cưới đúng người rồi.”
Bùi Trí Minh bĩu môi: “Chính ủy, ngài nên nói lời này với Lục Thần Minh mới đúng, hôm nay cháu nghe được anh ta nói cái gì mà lão đại chúng cháu sợ mất mặt, cố ý tìm chị dâu tới diễn trò.”
“Cháu thấy, vì anh ta sợ y tá Mễ không bằng chị dâu chúng cháu, mới cố ý nói hươu nói vượn như vậy. Chính ủy Vương, ngài phải làm chứng cho lão đại và chị dâu chúng cháu, cho anh ta tức chết!”
Chính ủy Vương bật cười: “Chuyện trẻ con các cậu, tôi không thèm quan tâm.”
Ông ấy quay sang Tô Nhuyễn, nói: “Thằng nhóc Lục Thần Minh kia có nói gì, cháu cứ coi như gió thoảng bên tai là được.”
“Thật ra con người cậu ta không xấu, bác sĩ Ôn lần này, là do cậu ta nghe chị họ mình nhắc đến, sau đó mới trăm phương nghìn kế hỏi thăm mời về.”
“Tuy rằng nhìn bề ngoài có vẻ như cậu ta luôn đối đầu với Minh Sâm, nhưng thực tế lại coi Minh Sâm là mục tiêu.”
Bùi Trí Minh hơi bất ngờ: “Thật sự do anh ta mời đến?”
Tô Nhuyễn lại không bất ngờ lắm, dù sao đời trước vị sư trưởng Lục kia vẫn luôn tự cho mình là bạn tri kỷ của Lộc Minh Sâm mà.
Cô chỉ thở dài: “Con người khá tốt, đáng tiếc cái miệng quá thèm đòn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-261-bac-si-tam-ly-1.html.]
Chính ủy Vương và Bùi Trí Minh nghiền ngẫm lời này, phát hiện ra nó vô cùng khớp với Lục Thần Minh. Bùi Trí Minh xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử, hiển nhiên định dùng lời này trước mặt đối phương.
“Sáng nay bác sĩ Ôn đã nói chuyện với Minh Sâm cả buổi sáng, lát nữa muốn tâm sự với cháu, nhìn xem sau này nên chữa trị tật xấu ấy thế nào.”
Tất nhiên là Tô Nhuyễn không từ chối rồi.
Bình thường chữa trị về tâm lý đều cần người nhà và bạn bè phối hợp.
Bác sĩ Ôn là thanh niên khoảng ba mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, nhập gia tùy tục cũng mặc một bộ thường phục mùa hè, trên mặt mang cặp kính tơ vàng, khí chất nho nhã, khi nói chuyện giọng điệu rất ôn hòa, khiến người ta vô thức thả lỏng.
Chính ủy Vương cố ý dành một phòng riêng cho hai người nói chuyện, đầu tiên bác sĩ Ôn hỏi thăm Tô Nhuyễn một vài thói quen làm việc và biểu hiện thường ngày của Lộc Minh Sâm, cùng chuyện nhà họ Lộc, cuối cùng mới phân tích.
“Từ sáu đến mười tám tuổi, chính là tuổi tạo nên nhân sinh quan và thế giới quan của một người, nhưng mà chắc hẳn quanh cậu ấy đều là tiếng chửi bới và nguyền rủa của người nhà họ Lộc.”
“Từ phong cách làm việc của bọn họ, có thể phỏng đoán. Trong mắt người nhà họ Lộc, Lộc Minh Sâm làm gì cũng là sai, càng khỏi nói đến lỗi lầm thật, có lẽ chỉ là sai lầm nho nhỏ mà mọi đứa trẻ đều mắc phải, nhưng qua miệng bọn họ đều bị khuếch đại thành tội ác ngập trời.”
“Người sống lâu trong hoàn cảnh như vậy, khó tránh khỏi sẽ sinh ra suy nghĩ bản thân không xứng được sống trên thế giới này, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu ấy chán đời.”
“Nói thật, nếu là người bình thường có lẽ đã sa đọa từ lâu hoặc đã đứng ở mặt trái của xã hội rồi, nhưng Lộc Minh Sâm có ý chí phí thường khiến người ta bội phục, có lẽ là dựa vào một chút ký ức cha mẹ lưu lại khi còn nhỏ, giúp cậu ấy có thể chống đỡ được tới hiện tại.”
“Có điều, ký ức ấy cũng khiến cậu ta đối xử với bản thân vô cùng khắc nghiệt.”
“Chỉ cần là người đều từng có sai lầm, kể cả sau này khi chúng ta lớn lên cũng sẽ phạm phải sai lầm, có khi còn là sai lầm lớn, nhưng bản thân mỗi người đều có năng lực tự mình hóa giải, tự tô vẽ cho đẹp theo bản năng, hoặc trốn tránh trách nhiệm, hoặc dùng một lý do không hề logic để hợp lý hóa tất cả, cuối cùng tự nói với bản thân, thật ra cũng không phải lỗi lầm gì lớn, thật ra vẫn ổn… Mỗi người đều sẽ tự mình điều tiết như vậy.”
“Nhưng Lộc Minh Sâm thì không, bởi vì người nhà họ Lộc, với cậu ấy mà nói, sai lầm nhỏ đều sẽ bị phóng đại, khiến cậu ấy cảm thấy như mình vừa làm ra tội ác tày trời, thời gian trôi qua sẽ phá hủy tinh thần và lòng tin của cậu ấy, bởi vậy một chút sai lầm cũng dễ dàng khiến cảm xúc của cậu ấy hạ xuống.”
Vân Chi
“Hơn nữa với những thứ tốt đẹp, khiến người ta hạnh phúc, phản ứng đầu tiên của cậu ấy chính là bài xích và rời xa, cảm thấy mình không xứng có được, sớm hay muộn sẽ bị hủy diệt.”
Tô Nhuyễn xoa tay, thật sự hận không thể g.i.ế.c hết đám người nhà họ Lộc.
Bác sĩ Ôn nhìn cô cười nói: “Cũng may cậu ấy lựa chọn cái nghề quân nhân này, may mắn cậu ấy vô cùng ưu tú, công huân sẽ mang đến tự tin cho cậu ấy, khiến cậu ấy cảm thấy sự tồn tại của mình có ý nghĩa, bản thân nó cũng là một quá trình chữa khỏi.”
“Có điều quan trọng nhất vẫn là cô.”
Bác sĩ Ôn cười nói: “Nghe chính ủy Vương miêu tả bệnh trạng của cậu ấy, sau khi kết hôn với cô, tình hình đã khá hơn rất nhiều.”
“Sáng nay tôi đã trò chuyện với cậu ấy, dưới tình huống bình thường, cảm xúc tự ghét của cậu ấy đã không còn nghiêm trọng, chắc hẳn đều là công lao của cô.”
“Cậu ấy đã bằng lòng nghe cô phân tích và giải thích, cũng thử thay đổi, sau này sẽ dần dần học được cách tự khuyên bản thân.”
Tô Nhuyễn:… Biện pháp càn quấy, cưỡng từ đoạt lý của cô?
“Cũng đã bằng lòng nếm thử một vài món ngon, nhắc đến đồ ăn có thể nói ra hương vị cụ thể, đây đều là biểu hiện cậu ấy đã bắt đầu mở lòng tiếp thu những thứ tốt đẹp, tuy rằng tạm thời đều là bị động.”
Tô Nhuyễn càng nghe càng cảm thấy không thích hợp: “Cho nên về sau chúng tôi nên phối hợp với ngài thế nào để trị liệu cho anh ấy?”
Bác sĩ Ôn cười ha hả nói: “Biện pháp của cô vô cùng tốt, cứ tiếp tục là được.”
Quả nhiên, cho nên anh gọi tôi tới đây để nói chuyện phiếm à?