Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 260: Hàng xóm láng giềng

Cập nhật lúc: 2024-12-07 13:58:27
Lượt xem: 649

Bà Trương ở cách vách cũng ra ngoài sân nhổ rau, đứng cách một bức tường nói chuyện phiếm với Tô Nhuyễn: “Tiểu Tô, nhà bên đấy chắc phải tu sửa lại một chút nhỉ?”

Dễ nhận ra bà ấy thật sự cao hứng: “Ở nơi này ngần ấy năm, nhà bên đó cứ như nhà trống vậy, ngay cả ngủ đoàn trưởng Lộc nhà các cháu cũng không về được mấy đêm.”

Bà ấy không nói, Tô Nhuyễn cũng có thể nghĩ ra đức hạnh của Lộc Minh Sâm.

Bà Trương cảm thán: “Quả nhiên cưới vợ rồi có khác, dì chưa từng thấy cậu ấy cãi nhau với người khác như vậy.”

“Tuy rằng ngày thường nhìn cậu ấy luôn lười nhác, nhưng thực tế lại lạnh như băng, không để ý đến ai, cũng chỉ có thằng nhóc khờ khạo đối diện có thể chọc được cậu ấy ra tay.”

Nghĩ tới cái miệng của Lục Thần Minh, Tô Nhuyễn cảm thấy chắc chắn năng lực của anh ta cũng rất xuất chúng, nếu không sợ là đã bị người ta đánh c.h.ế.t từ lâu rồi.

Bà Trương chỉ vào hai căn phòng nhỏ phía đông trong sân nhà mình, nói: “Nếu muốn ở lâu dài, cũng bảo đoàn trưởng Lộc nhà cháu dựng thêm hai căn phòng nhỏ, một làm phòng bếp, một làm phòng tắm. Ngoài thị trường có bán loại téc nước màu đen đấy, cũng không đắt lắm, trữ nước gác trên mái nhà là có thể tắm rửa, rất tiện.”

“Trong sân cũng có chút đất trống, trồng thêm ít rau là đủ hai người các cháu ăn rồi.”

Nghe bà ấy quy hoạch đâu ra đấy, Tô Nhuyễn lại không gật đầu, chỉ cười nói: “Đợi đoàn trưởng Lộc về, cháu sẽ thương lượng với anh ấy.”

Đại học Quốc Phòng cũng gần bên này, Lộc Minh Sâm học nghiên cứu sinh, cuối tuần về bên này càng tiện hơn, nhưng Tô Nhuyễn lại chưa chuẩn bị kế hoạch tùy quân, ban đầu trạng thái lý tưởng nhất mà cô muốn thật ra là thân ai nấy lo.

Hiện tại, cô chưa hề có ý định thay đổi mục tiêu.

Lúc cô đang nghĩ ngợi, đột nhiên một tiếng động lớn truyền đến từ căn nhà bên phải.

Tô Nhuyễn hoảng sợ, quay đầu lại, lập tức trông thấy một cô gái khoảng ba mươi tuổi, tức giận thở phì phì đóng cửa thật mạnh, khuôn mặt phẫn nộ, ngay cả động tác rửa rau cũng mang theo oán khí, nhìn qua không phải người thân thiện.

Bà Trương thở dài nói với Tô Nhuyễn: “Đó là cô giáo Hàn nhà đoàn trưởng Dư, ngày thường làm người rất không tồi, chỉ là tính tình như con gái mười tám, suốt ngày vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cáu giận với đoàn trưởng Dư.”

Khi bà ấy đang nói chuyện, Tô Nhuyễn lại trông thấy một người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi theo ra ngoài, đối phương đi đến bên người cô giáo Hàn, bất đắc dĩ nói: “Em lại làm sao vậy? Anh cũng không biết vừa rồi anh nói gì sai khiến em tức giận.”

Cô giáo Hàn tức giận vặt lá cải, không thèm để ý tới đối phương, thấy anh ta đến gần, còn nổi giận như nổ thùng thuốc súng: “Đừng lượn lờ trước mặt tôi, tôi già rồi, không tươi mới như người ta, đi tìm Tiểu Vũ của anh đi!”

Đoàn trưởng Dư không hiểu ra sao: “Chuyện này liên quan gì tới Tiểu Vũ? Anh nói cho em biết, em không thể bôi nhọ anh như vậy, đây là vấn đề tác phong đó, anh chỉ quen biết cô ấy mới nói hai câu mà thôi.”

Tô Nhuyễn nhìn hai người kia, vốn dĩ khuôn mặt của cô giáo Hàn đã không thân thiện, lúc này vì tức giận đã trở nên vặn vẹo, đoàn trưởng Dư cảm thấy thật sự nói không thông cũng tức giận, cuối cùng hai người đều mặt nặng mày nhẹ về phòng.

Bà Trương cũng không biết nên nói thế nào: “Trong quân doanh ít con gái, các cô gái trong đoàn văn công lại xinh đẹp, mỗi lần tới, đừng nói đám đàn ông, ngay cả dì cũng không nhịn được đi xem vài lần.”

“Cô giáo Hàn này… Chỉ là quá để ý, lần nào cũng nổi cơn ghen, cả tháng đều không ngừng nghỉ lấy một lần.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-260-hang-xom-lang-gieng.html.]

Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Đoàn văn công thường xuyên tới ạ?”

Bà Trương gật đầu: “Cũng bình thường, biểu diễn cỡ lớn thì một năm hai lần, đoàn đội nhỏ thì hai ba tháng diễn một lần.”

Tô Nhuyễn:……

Vân Chi

Vậy chẳng phải một năm có một nửa thời gian là cô giáo Hàn kia cãi nhau với đoàn trưởng Dư sao?

Bà Trương cũng không hiểu nổi: “Cháu nói xem, cãi nhau khiến người nhà không vui, bản thân cũng không vui, cả ngày mặt ủ mày ê, được cái gì?”

Chỉ là tình yêu làm mờ lý trí mà thôi, chẳng lẽ bản thân cô giáo Hàn không biết làm vậy là không tốt?

Nhưng ai bảo cô ấy yêu đoàn trưởng Dư chứ. Bởi vì yêu nên mới ôm chờ mong, khát vọng đối phương hiểu mình, nuông chiều bao dung mình vô điều kiện, một khi đối phương không làm được, sẽ mất lý trí tra tấn đối phương, cũng tra tấn bản thân.

Cho nên, thà ôm thái độ hợp tác sống chung, giống như cô có thể bao dung, nhân nhượng Lộc Minh Sâm, vì cô coi anh là bạn, là người thân, không can thiệp quá nhiều vào quyết định của đối phương, cũng không phụng hiến quá nhiều, như vậy ngược lại càng dễ hòa thuận yên ấm.

Nếu là người yêu, tạm thời không nói đến việc khác, chỉ nói riêng việc anh không từ mà biệt thôi, chắc chắn Tô Nhuyễn đã kéo anh vào sổ đen rồi, cũng không thèm nói với anh một lời, hung hăng xả giận lên người anh một trận mới thôi.

Nhưng ngẫm lại, làm vậy hại người mà chẳng ích ta, được cái gì?

Thà như hiện tại còn hơn, hai người thấu hiểu bao dung nhau, cô không ôm chờ mong với anh, anh cũng không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của cô.

Đợi khúc mắc trong lòng Lộc Minh Sâm hoàn toàn hóa giải, cô có thể yên tâm đi làm việc của mình, sau này có việc gì thì hỗ trợ nhau, không có việc gì thì không tới quấy rầy.

Nếu một ngày nào đó anh có người mình thích, cô sẽ buông tay…

Tóm lại, cô sẽ không bao giờ biến thành loại người như mình trước kia, đến bản thân cũng chán ghét, cô phải làm một cô gái xinh đẹp, rộng lượng tiêu sái, có cuộc sống xuất sắc.

Khi Lộc Minh Sâm mua cơm về, vừa đẩy cửa phòng ra đã đối mặt với ánh mắt hung dữ của Tô Nhuyễn, anh cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Làm sao cái gì?”

“Nhìn em có vẻ không vui lắm?” Như muốn đánh anh một trận.

“Không vui chỗ nào?” Tô Nhuyễn nhận lấy hộp cơm: “Em rất vui mà.”

Lộc Minh Sâm nghĩ một chút, lại nói: “Em đừng nghe thằng nhãi Lục Thần Minh kia nói bậy, một năm đoàn văn công không tới được một lần, sao có thể có cô gái…”

Tô Nhuyễn trực tiếp cầm bánh bao cắn một ngụm, híp mắt nói: “A, một năm người ta tới mấy lần cũng biết rõ, ngóng trông à?”

Lộc Minh Sâm:???

Loading...