Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 258: Lục Thần Minh

Cập nhật lúc: 2024-12-07 13:58:24
Lượt xem: 642

Bảy giờ, cuối cùng tàu hỏa cũng tới thành phố Yến.

“Cuối cùng cũng tới rồi, mỏi lưng quá.” Tô Nhuyễn thích ý kéo giãn chân tay, ngồi ghế cứng trên tàu hỏa bảy tám tiếng đồng hồ, thật sự không phải bình thường đâu.

Bùi Trí Minh đã chờ bên ngoài, hưng phấn vẫy tay với bọn họ.

“Lão đại, chị dâu! Ở đây ở đây! Ha ha, cuối cùng chị dâu cũng tới rồi!”

Tô Nhuyễn bật cười: “Đến mức ấy sao?”

Bùi Trí Minh nói: “Đương nhiên rồi, ngài chính là lá bài tẩy của trung đoàn chúng em đó.”

“Lục Thần Minh kia không có điểm nào so được với lão đại, chỉ dựa vào lần cưới vợ này huênh hoang, sao chúng em có thể để anh ta thực hiện được! Đợi đám cưới, chúng ta chặt đẹp đối phương!”

Tô Nhuyễn bị chọc cười, đám người này cũng ấu trĩ thật.

Khi tới quân khu, sắc trời đã tối hẳn.

Đăng ký kiểm tra đối chiếu tất cả giấy tờ của Tô Nhuyễn xong, xe jeep lại lái thêm một lúc lâu, mới tới khu tập thể gia đình quân nhân.

Trong quân khu, từ cấp doanh trưởng trở lên đều được phân phối phòng ở, sau khi viết báo cáo xin cho người nhà tùy quân, là có thể đón người nhà tới ở cùng.

Có điều cấp doanh trưởng đều ở nhà ngang, còn cán bộ cấp đoàn trở lên đều ở nhà lầu và nhà riêng, cấp sư đoàn trở lên được ở nhà vườn nhỏ, hoặc biệt thự riêng biệt.

Cho nên Lộc Minh Sâm cũng có phòng ở chỗ này.

“Lẽ ra lão đại được phân một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng mà lúc đó anh ấy chưa kết hôn, ở một mình cũng lãng phí, nên đã nhường lại cho đoàn trưởng khác, tự mình xin đổi sang nhà trệt.

Tô Nhuyễn nhìn qua, cảm thấy khả năng căn nhà này cũng chưa được sử dụng quá nhiều.

Trong sân trống rỗng, có bốn căn nhà nhỏ song song nhau, cửa đều là rào gỗ, mảnh sân vườn trước cửa hai căn nhà đối diện tràn đầy sức sống, còn căn nhà này giống như nhà mẫu vậy.

Vân Chi

Cũng may, đồ trong nhà đều đầy đủ, không biết là của Lộc Minh Sâm trước đây, hay lính cần vụ thêm giúp.

Tô Nhuyễn thăm quan căn nhà một lượt, nghi hoặc hỏi: “Sao chỉ có một chiếc giường đơn?”

Bùi Trí Minh vỗ đầu: “Ai nha, xem trí nhớ của em này, hôm nay chỉ nhớ bảo người ta quét tước, đã quên đổi giường ngủ.”

“Hôm nay hai người tạm chấp nhận chút nhé, mai em bảo người ta đổi sang chiếc giường lớn hơn.” Nói xong, anh ta còn lén lút nháy mắt với Lộc Minh Sâm.”

Lộc Minh Sâm liếc xéo đối phương một cái, giơ chân muốn đạp qua: “Cút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-258-luc-than-minh.html.]

Bùi Trí Minh cười hì hì, ngoan ngoãn cút về nhà mình.

Khi Tô Nhuyễn đi múc nước rửa mặt về, Lộc Minh Sâm đã trải xong chăn đệm bên chiếc giường đơn kia.

Anh nâng cằm chỉ về phía đối diện, giải thích: “Đó là nhà Lục Thần Minh, tên kia luôn thích theo dõi anh.”

Lần này vốn dĩ bọn họ tới để làm sáng tỏ lời đồn đã ly hôn, nếu để đối phương biết hai người chia giường ngủ, vậy chẳng phải anh sẽ bị cười nhạo sao?

Tô Nhuyễn không nói gì, trực tiếp lên giường, nằm xuống, nửa tiếng sau tiếng hít thở đều đều từ bên cạnh truyền đến, chắc Lộc Minh Sâm cũng mệt lắm rồi.

Có thể là vì ban ngày ngủ nhiều, lúc này Tô Nhuyễn không buồn ngủ lắm. Cô trở mình nhìn Lộc Minh Sâm nằm trên mặt đất, ánh trăng chiếu vào qua bức rèm thưa trước cửa, phác họa đường nét tỉnh xảo trên mặt anh. Tô Nhuyễn cảm thấy điểm nào cũng đẹp, ngay cả bụng nhỏ phập phồng khi hô hấp cũng đáng yêu…

Một lúc lâu sau, cô cưỡng ép bản thân xoay người lại, thở dài một hơi, hình như mọi chuyện bắt đầu không ổn rồi…

Sáng sớm khi tiếng kèn báo hiệu vang lên, Tô Nhuyễn cũng lập tức mở mắt, Lộc Minh Sâm đã đứng dậy thu dọn xong chăn màn, ra ngoài rửa mặt rồi.

Tô Nhuyễn đang chậm rãi gấp chăn, thì nghe thấy tiếng kinh ngạc từ bên ngoài truyền đến: “Ui da, đoàn trưởng Lộc, cậu về rồi đấy à? Tôi còn tưởng rằng cậu không về kịp hôn lễ của tôi chứ, chị dâu đâu? Có tới không?”

Lộc Minh Sâm lười biếng nói: “Hôn lễ của cậu có gì đâu mà tham gia? Chị dâu cậu vẫn đang ngủ!”

Một câu cuối cùng dùng giọng điệu khoe khoang trắng trợn, khiến Tô Nhuyễn cảm thấy Bùi Trí Minh nói người kia là đối thủ một mất một còn của Lộc Minh Sâm, sợ là nói mát.

“Thôi đi, là ngủ thật hay không có?”

Người kia nói tiếp: “Hôm ấy cả bệnh viện đều nghe thấy cậu định viết báo cáo ly hôn, không sao cả, cậu có ở vậy cả đời mọi người cũng không chê cười cậu đâu.”

Lộc Minh Sâm vặn lại: “Chuyện này tôi tin, dù sao cậu ế ngần ấy năm, mọi người đều thương hại cậu, không thấy ai chê cười…”

……

Tô Nhuyễn thu dọn xong ra ngoài, người thanh niên thân hình cao lớn, vẻ ngoài đoan chính kia vẫn đang đứng trước sân nhà đối diện, đấu võ mồm với Lộc Minh Sâm.

Nhìn thấy cô ra ngoài, đối phương sửng sốt: “Thực sự có vợ rồi?”

Tô Nhuyễn cũng sửng sốt, cuối cùng cũng biết vì sao khi nghe thấy cái tên Lục Thần Minh cô lại cảm thấy quen tai rồi.

Đời trước khi cô làm theo di chúc Lộc Minh Sâm để lại, Lục Thần Minh đã là sư trưởng, nên vẫn luôn gọi đối phương là sư trưởng Lục, đã quên tên anh ta từ lâu.

Người trước mắt ấu trĩ như gà trọi này, vậy mà lại là sư trưởng Lục vừa nghiêm mặt đã khiến người ta sợ hãi kia.

Hơn nữa cô nhớ rõ, anh ta từng nói mình là anh em tri kỷ thân thiết nhất với Lộc Minh Sâm, vậy dáng vẻ đối chọi gay gắt hiện giờ… Rốt cuộc đời trước có bao nhiêu câu là bọn họ tô vẽ cho đẹp thêm thế?

Loading...