Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 257: Anh ấy rất yêu cô
Cập nhật lúc: 2024-12-07 13:58:22
Lượt xem: 680
Vì chứng minh không phải mình ly hôn không còn mặt mũi nào gặp người khác, không, phải nói là vì chứng minh mình không ly hôn mới đúng. Đợi sau khi vết thương trên eo Tô Nhuyễn cắt chỉ, Lộc Minh Sâm lập tức dẫn cô tới thành phố Yến.
Nghỉ hè, ga tàu hỏa chật kín người, tuy rằng người ra ngoài không nhiều như đời sau, nhưng nhà ga nhỏ, ít chuyến tàu, ngược lại càng có vẻ đông đúc hơn, đây cũng là nguyên nhân Tô Nhuyễn không thích xa nhà.
Đời trước, cô từng chen chúc quá nhiều lần trên tàu hỏa, khổ không tả nổi. Kẻ móc túi, kẻ dâm ô, kẻ lừa đảo, và cả tội phạm cướp bóc, hình như cô đều đã gặp, đặc biệt là thời điểm đầu thập niên 90, ga tàu hỏa chính là nơi đám tội phạm đó tập trung, cho nên đời này nhìn thấy cảnh tượng ấy là e ngại.
Cho nên mỗi lần xa nhà, cô đều vô cùng căng thẳng.
“Em để ý cái vali này.” Lộc Minh Sâm đưa một cái vali có bánh đẩy đến trước mặt cô, bản thân xách một cái khác, sau đó dùng bàn tay còn lại rẽ đám đông ra.
Tô Nhuyễn ngẩng đầu nhìn anh, Lộc Minh Sâm chỉ nhìn về phía trước nói: “Đẩy vali theo, đi nào.”
Khi bắt đầu kiểm vé, mọi người đều không xếp hàng, tất cả chen vào bên trong như ong vỡ tổ. Nhìn người ngã trái ngã phải xung quanh, thi thoảng còn bị người khác dẫm phải, Tô Nhuyễn cảm thấy mình như cá nheo bơi giữa đàn cá mòi, tuy rằng không thể nói cách xa người khác ba thước, nhưng cũng bình yên vô sự, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác hạnh phúc.
Yên ổn qua cửa xoát vé, đợi tới sân ga rồi còn náo nhiệt hơn. Bởi vì lần này bọn họ lên tàu ở tuyến giữa, thời gian dừng tàu không dài, vì thế mọi người chen nhau lên càng kinh khủng hơn.
Tô Nhuyễn còn nhìn thấy hai người đàn ông nhấc một cô gái trẻ tuổi lên cao, trực tiếp nhét vào qua cửa sổ. Đời sau rất hiếm thấy được trường hợp này, nhưng hiện tại lại là chuyện bình thường.
Lộc Minh Sâm nhìn theo ánh mắt cô, mở miệng trêu chọc: “Sao thế? Em cũng muốn chơi trò kích thích đó à?”
Tô Nhuyễn trợn mắt khinh bỉ: “Mau lên, tàu sắp chạy rồi.”
Đến trước cửa tàu mới là thời điểm kinh khủng nhất, các loại túi nilon, bao tải, túi du lịch… cùng với dòng người chen nhau nhốn nháo ngoài cửa. Tô Nhuyễn theo sát phía sau, gần như không nhìn thấy gì, cũng không chen vào nổi.
Đột nhiên một tiếng hét thảm từ phía sau truyền đến khiến Tô Nhuyễn hoảng sợ, ngay sau đó cả người cô đã dán vào một lồng lực rộng lớn sau lưng.
Vân Chi
Tô Nhuyễn quay đầu lại, xác nhận là Lộc Minh Sâm, trong mắt anh còn lưu lại vài phần lạnh lẽo mơ hồ, có điều khi cúi đầu nhìn cô, giọng nói lại khiến người ta rất yên tâm: “Không có việc gì, nhìn phía trước.”
Cũng không biết đối phương là kẻ trộm hay tội phạm gì, trước đó Lộc Minh Sâm còn che chở cô hờ hững, lúc này gần như đã ôm cô vào ngực, không còn khe hở cho bất cứ kẻ nào xen vào, tận dụng thời gian chen lên tàu.
Bởi vì đông người khó mua vé, hai người chỉ mua được vé ngồi cứng, may mà còn sát cửa sổ.
Lộc Minh Sâm bảo cô vào trước, anh đặt hai chiếc vali lớn lên kệ để hành lý xong, mới ngồi xuống bên người cô. Tiếng còi tàu vang lên, hai người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Tô Nhuyễn lấy chai nước và khăn tay từ ba lô mang theo người ra, đưa cho Lộc Minh Sâm: “Anh, lau mồ hôi trước đi.”
Lộc Minh Sâm đổ nước thấm ướt khăn tay đưa cho Tô Nhuyễn trước, sau đó mới lau qua loa một chút, còn lấy ra bình giữ ấm trong túi đưa cho cô: “Uống chút đi.”
Tô Nhuyễn nhận lấy, uống một ngụm nước gừng nóng ấm xuống bụng, cơ thể mới thoải mái hơn một chút.
Người nam sinh ngồi đối diện để tóc dài nhìn về phía cô cười nói: “Hôm nay nóng thật đấy, hai người là anh em à? Định đi đâu thế?”
Tô Nhuyễn chỉ cười không đáp, đây là thói quen đời trước của cô, đối với người xa lạ trên xe lửa, cô sẽ không trả lời câu hỏi về vấn đề cá nhân linh tinh.
Nếu không bản thân hoàn toàn không biết mình đã để lộ tin tức hữu dụng nào cho đối phương.
Tuy rằng nhìn hai người đối diện hình như đều là học sinh.
Khoang này là khoang ghế ngồi cứng, một hàng bốn ghế, tám người ngồi mặt đối mặt, ngoài Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm ra, hình như sáu người khác đều quen biết nhau.
Tô Nhuyễn nghe bọn họ nói chuyện mới biết, bọn họ là học sinh trường mỹ thuật Đông Lâm, nhân dịp nghỉ hè cùng tới thành phố Yến du lịch vẽ vật thực.
Hình như nam sinh đối diện cảm thấy rất hứng thú với Tô Nhuyễn, vẫn luôn nói chuyện với cô.
Nhưng mà hiện tại Tô Nhuyễn không có chút tinh thần nào, vì lần này đến thành phố Yến cô sẽ ở đó đến tận kỳ nghỉ đông, nên tối hôm qua Lý Nhược Lan ngủ cùng cô, hai người hàn huyên đến tận nửa đêm, dặn dò linh tinh vụn vặt một đống, cô còn đang tới tháng, sáng sớm đã phải dậy chen chúc lên xe lửa, lúc này yên ổn rồi cô chỉ muốn ngủ thôi.
Người bên cạnh Lộc Minh Sâm lại rất yên tĩnh, có lẽ vì cảm thấy anh không giống người tốt. Ở bên ngooài diện mạo khí chất của anh vẫn rất có sức uy hiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-257-anh-ay-rat-yeu-co.html.]
Tô Nhuyễn dựa vào cửa sổ nửa tỉnh nửa mê, luôn cảm thấy chật chội khó chịu,
khi mở mắt ra mới phát hiện Lộc Minh Sâm đang dựa sát vào cô, mà nữ sinh tóc dài ngồi bên kia vẫn luôn dịch về phía người anh, Lộc Minh Sâm đẩy đầu cô ta ra, không tới hai phút sau đối phương đã nghiêng trở lại.
Tô Nhuyễn lập tức không vui, tuy rằng thời buổi này đang lưu hành chuyện kết duyên lãng mạn trên tàu hỏa, nhưng giả vờ như vậy cũng quá rõ ràng rồi! Hơn nữa Lộc Minh Sâm là đàn ông đã có vợ đó, sao cô gái kia không tìm hiểu rõ tình hình rồi mới hành động?
“Chồng ơi.” Tô Nhuyễn kêu một tiếng, vì chưa tỉnh hẳn, giọng nói nghe hơi nũng nịu.
Lộc Minh Sâm phản ứng chậm một nhịp, mới nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đổi chỗ ngồi đi, dựa vào cửa sổ ngủ đau đầu quá.” Tô Nhuyễn trực tiếp đứng dậy, chen ra ngoài.
Lộc Minh Sâm dịch vào trong, dựa vào cửa sổ. Tô Nhuyễn không khách khí dựa vào vai anh chuẩn bị ngủ tiếp. Quả nhiên sau đó nữ sinh kia không nghiêng về bên này nữa.
Hừ, muốn chiếm tiện nghi của anh trai Bảo Bối nhà cô, cửa sổ cũng không có đâu.
Mơ mơ màng màng nghĩ như vậy, Tô Nhuyễn dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, khi mở mắt ra lần nữa, cô lại trông thấy cô gái hơi béo đối diện mang vẻ mặt hâm mộ nhìn mình.
Tô Nhuyễn lười nhác vươn vai, lúc này mới phát hiện ra hình như có gì đó không đúng lắm. Hiện tại nửa người cô gần như đã dựa hẳn vào n.g.ự.c Lộc Minh Sâm rồi, khả năng vì để cô ngủ thoải mái, anh còn xoay hẳn người dựa vào cửa sổ, để cô dựa vào n.g.ự.c mình, chẳng trách lại dễ chịu như vậy.
Đỉnh đầu còn có gió mát thổi qua, Tô Nhuyễn ngước mắt lên, lập tức trông thấy Lộc Minh Sâm đang cầm một tờ báo, đưa qua đưa lại quạt mát cho mình.
Khả năng đã nhận ra hành động của cô, anh khẽ cười hỏi: “Tỉnh rồi à? Mau lau nước miếng đi.”
Tô Nhuyễn vội vàng ngồi dậy, mới phát hiện ra Lộc Minh Sâm đang lừa mình, cô trừng mắt lườm anh một cái, cướp lấy tờ báo trong tay quạt giúp anh hai cái: “Mấy giờ rồi?”
Lộc Minh Sâm giơ tay nhìn đồng hồ: “Ba giờ chiều, còn bốn tiếng nữa là tới nơi.”
Vậy mà cô đã ngủ gần bốn tiếng rồi…
Tô Nhuyễn chưa bao giờ nghĩ tới, mình ngồi ghế cứng còn ngủ ngon hơn mua vé giường nằm.
Lộc Minh Sâm lại vặn nắp bình giữ nhiệt ra: “Uống nước đi, anh đi pha mì gói.”
Tô Nhuyễn lắc đầu: “Em không ăn, anh ăn đi.” Trong xe quá nóng, cô không muốn ăn gì cả.
Lộc Minh Sâm không nói gì, lấy ra từ trong ba lô hai gói mì và giăm bông, đứng dậy ra ngoài mua nước nóng.
Anh đi khỏi, nam sinh tóc dài đối diện đưa cho Tô Nhuyễn một tờ giấy. Vốn dĩ Tô Nhuyễn không muốn nhận, nhưng khi nhìn thấy bức họa trên đó lại giật mình.
Là cô và Lộc Minh Sâm.
Nét vẽ của nam sinh rất sinh động, hôm nay Lộc Minh Sâm mặc thường phục mùa hẹ, Tô Nhuyễn dựa vào n.g.ự.c anh, ngủ vô cùng thơm ngọt, phảng phất như trời sập xuống cũng vô tri vô giác.
Mà Lộc Minh Sâm dựa nghiêng trên cửa sổ, hơi cúi đầu nhìn cô, trên tay còn cầm một tờ báo quạt gió, rõ ràng dưới mắt trái anh có một vết sẹo dữ tợn khiến người ta cảm thấy đáng sợ, nhưng giây phút ấy mặt anh lại vô cùng dịu dàng, khóe môi còn mang theo ý cười.
Tô Nhuyễn ngập ngừng một lát, mới nhận lấy bức họa kia: “Cảm ơn.”
Nam sinh cười nói: “Anh ấy rất yêu cô, chúc hai người đầu bạc răng long.”
Lộc Minh Sâm bưng hộp cơm đi tới, cảnh giác liếc mắt nhìn nam sinh một cái, hỏi Tô Nhuyễn: “Ai yêu em? Thứ gì thế?”
Tô Nhuyễn gấp bức tranh lại, cười tủm tỉm nói: “Anh đoán xem?”
Lộc Minh Sâm không đoán được, chỉ nhìn nam sinh đối diện bằng ánh mắt bất thiện, đối phương nói gì anh đều không dấu vết đổi hướng sang mình, ép Tô Nhuyễn ăn cơm, khiền học sinh ngồi đối diện cười trộm không thôi.