Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 255: Chị dâu mau tới lấy lại thể diện cho lão đại (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-07 13:58:19
Lượt xem: 635
Lộc Minh Sâm buông tay xuống, đã hoàn toàn không còn tâm trạng tự hỏi vấn đề mình có phải tội phạm g.i.ế.c người hay không.
Bây giờ anh chỉ nghĩ làm thế nào để không chọc bà cô này tức giận, giải trừ tư thế tiến thoái lưỡng nan này mà thôi.
Cũng may là một người thông tình đạt lý, Tô Nhuyễn không làm khó anh bao lâu, rất nhanh đã lật người lại, rồi quay rang hỏi Lộc Minh Sâm: “Em có phải đồng lõa không?”
Lần này Lộc Minh Sâm quyết đoán lắc đầu: “Không phải.”
Nghe thấy câu trả lời vừa ý, Tô Nhuyễn mới thỏa mãn hừ một tiếng, sau đó dịu giọng hỏi: “Em hỏi anh nhé, Lộc Trường Hà đã c.h.ế.t chưa?”
Lộc Minh Sâm ngập ngừng: “Vẫn chưa?”
Tô Nhuyễn nói: “Vậy không phải xong rồi sao?”
“Anh không thể vì mình muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một người, liền quy kết bản thân thành tội phạm g.i.ế.c người. Nếu như vậy, em dám khẳng định, khắp thiên hạ này 99% con người đều là tội phạm.”
“Huống hồ Lộc Trường Hà không chỉ hại c.h.ế.t mẹ anh, ông ta còn muốn g.i.ế.c em đó.”
“Đáng sợ nhất là ông ta rất biết cách lách luật, chỉ nói riêng chuyện mấy hôm trước thôi, nếu không có anh, khả năng em đã bị gã du côn kia thọc c.h.ế.t rồi. Đến lúc đó, gã du côn kia bị phán vài năm bị tội ngộ sát, còn Lộc Trường Hà sẽ không dính bất cứ hiềm nghi nào.”
“Một khối u ác tính như vậy, anh đối phó ông ta có gì không đúng? Nếu anh thật sự muốn g.i.ế.c ông ta, vì sao còn kịp thời cứu ông ta?”
“Lộc Trường Hà sẽ chết, nhưng là c.h.ế.t vì độc ác và tham lam của chính ông ta. Vì sao anh phải tự trách, tự hủy hoại bản thân vì một người như vậy?”
Cô nhìn chằm chằm vào Lộc Minh Sâm: “Bây giờ anh trả lời em, em nói có đúng không? Anh còn vấn đề gì chưa nghĩ ra, để em giải đáp nốt cho anh.”
Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn chăm chú, đột nhiên không nghĩ ra vì sao trước đó anh lại cảm thấy bản thân là tội phạm g.i.ế.c người nhỉ?
Tô Nhuyễn cũng không cho anh nghĩ nhiều, cô thừa nhận cô đã trộm thay đổi khái niệm, nhưng vốn dĩ vấn đề này là vấn đề không lời giải, Lộc Trường Hà cố ý không cho Lâm Vi Vi uống thuốc, hại bà ấy qua đời là sự thật, ngược đãi Lộc Minh Sâm từ nhỏ cũng là sự thật.
Chẳng lẽ Lộc Minh Sâm lại bỏ qua mối thù g.i.ế.c mẹ?
Còn về lên kế hoạch g.i.ế.c người, không phải cuối cùng vẫn chưa c.h.ế.t sao? Pháp luật cũng phải nhìn vào chứng cứ và kết quả.
“Không còn vấn đề gì nữa thì nằm xuống ngủ đi.”
Nhìn Lộc Minh Sâm ngoan ngoãn nằm xuống, Tô Nhuyễn xoay người mặt quay về phía anh: “Anh Minh Sâm, từ đầu tới cuối anh đều không làm sai, đổi lại là em, khả năng em phải tự mình tra tấn ông ta đến c.h.ế.t mới có thể nguôi giận. Có phải em hơi đáng sợ hay không?”
Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ mở miệng: “Đừng nói bậy.”
Tô Nhuyễn nói thêm: “Cho nên đừng đối xử với bản thân khắc nghiệt như vậy, đổi sang bất kỳ ai khác cũng sẽ không xử lý được chuyện này tốt hơn anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-255-chi-dau-mau-toi-lay-lai-the-dien-cho-lao-dai-1.html.]
Lộc Minh Sâm mím môi, nhỏ giọng nói: “Tô Nhuyễn, cảm ơn em.”
“Đừng chỉ biết cám ơn xuông.”
Tô Nhuyễn hừ một tiếng: “Em cũng không phải người tốt đẹp gì, phải báo đáp đó. Thiếu chút nữa trở thành kẻ đồng lõa của anh, ân tình này lớn đó, phải báo đáp cả đời.”
Lộc Minh Sâm dở khóc dở cười: “Anh biết sai rồi, đừng nói chện này nữa có được không?”
Vân Chi
“Ngủ đi.” Tô Nhuyễn đặt tay lên cánh tay anh, vỗ về nói: “Đừng nghĩ nữa, ngủ ngon.”
Lộc Minh Sâm nhẹ nhàng giơ tay lên: “Ngủ ngon.”
Ngày hôm sau lúc Tô Nhuyễn tỉnh lại, hiếm khi thấy được Lộc Minh Sâm vẫn nhắm mắt ngủ say, cô rón rén đứng dậy, bắt đầu cởi khăn lụa trói cánh tay hai người với nhau.
Nhưng mà vừa cởi được một nút, đột nhiên Lộc Minh Sâm nghiêng người ra phía ngoài, cánh tay Tô Nhuyễn trực tiếp bị kéo đặt trên eo anh,
Tô Nhuyễn còn tưởng rằng anh vẫn ngủ say, cô quỳ trên giường vươn người qua định cởi nốt nút thắt còn lại, nhưng vừa cúi đầu đã trông thấy nụ cười xấu xa trên khóe môi Lộc Minh Sâm.
Xem ra thật sự không vấn đề gì rồi, còn dám trả thù cô nữa… Tô Nhuyễn mở miệng gào to: “Lộc! Minh! Sâm!”
Lộc Minh Sâm giả vờ vừa mới tỉnh lại, còn định lười nhác vươn vai một cái, nhưng mà Tô Nhuyễn đang quỳ trên giường, không giữ vững trọng tâm, anh vừa vung tay lên, cả người cô đã ngã về phía anh rồi.
Mặc dù Lộc Minh Sâm đã kịp thời đỡ lấy bả vai cô, nhưng nửa người Tô Nhuyễn vẫn ngã vào n.g.ự.c anh.
Thân thể Lộc Minh Sâm cứng đờ, lập tức đứng bật dậy như bị điện giật, lại bị một tiếng kêu đau đớn của Tô Nhuyễn dọa sợ, anh khẩn trương hỏi: “Đụng đến miệng vết thương trên eo à?”
Tô Nhuyễn ôm eo, trừng mắt với anh: “Anh nói xem?”
Lộc Minh Sâm chậm rãi đỡ cô ngồi dậy, vén vạt áo cô lên xem xét, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra: “May mà miệng vết thương không nứt ra.”
Tô Nhuyễn căm giận muốn véo anh một cái, nhưng mà chỗ nào trên cơ thể người này cũng cứng như đá, không có một tí mỡ thừa nào, phải mất rất nhiều công sức mới véo được một miếng.
Lộc Minh Sâm không dám trốn, kêu “Ai ai”, nhịn đau nhanh tay cởi bỏ khăn lụa, rồi chạy trốn như bay.
Lúc này Tô Nhuyễn mới lén lút xoa n.g.ự.c mình, sắc mặt ửng đỏ, đậu má, người này làm từ đá à? Sao lại cứng vậy, khiến cô hơi đau đớn.
Trong phòng vệ sinh, hai tai Lộc Minh Sâm đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ, anh vội vàng tắm nước lạnh một lượt, mới ép được cảm xúc mềm mại khác thường kia xuống, sau đó chỉnh trang lại biểu cảm rồi mới ra ngoài.
Tô Nhuyễn làm như không phát hiện ra điều gì, sau khi ăn sáng đơn giản, lại kéo Lộc Minh Sâm đi làm bánh souffle, cô định mang một ít qua cho Lý Nhược Lan.
Kết quả hai người còn chưa đi, Lý Nhược Lan đã tới trước.