Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 254: Tô Nhuyễn mới là vấn đề khó (3)
Cập nhật lúc: 2024-12-07 13:58:18
Lượt xem: 600
Cặp mắt sợ hãi tràn đầy tuyệt vọng của Lâm Vi Vi thay thế Lộc Trường Hà xuất hiện trong đầu Lộc Minh Sâm, cánh môi tái nhợt lúc đóng lúc mở, phảng phất như muốn nói: Mày là tội phạm g.i.ế.c người…
Còn có rất nhiều ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm vào anh.
Con trai của Lộc Mãn Tường và Lâm Vi Vi là tội phạm g.i.ế.c người…
Anh là con cháu nhà họ Lộc, dòng m.á.u chảy trong người cũng dơ bẩn như đám người Lộc Trường Hà, cũng là tội phạm g.i.ế.c người như bọn họ…
Tội phạm g.i.ế.c người…
Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo cắt qua những tiếng ồn ào đáng sợ đó, đập thẳng vào tai anh: “Anh Minh Sâm, hôm nay anh thật sự đẹp trai ngây người, đúng là sứ giả của chính nghĩa.”
Lộc Minh Sâm mở to mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn, giọng nói hơi khàn: “Em không cảm thấy anh đáng sợ sao?”
“Vì sao lại đáng sợ?” Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Lão già kia thật sự xấu xa, hôm nay cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi.”
Lộc Minh Sâm trầm mặc một lát, mới gian nan mở miệng: “Chuyện hôm nay không phải trùng hợp.”
Tô Nhuyễn nói: “Em biết mà, nếu không sao lại nói anh ngầu chứ! Làm vô cùng đẹp!”
Lộc Minh Sâm cho rằng cô nghe không hiểu, nói tiếp: “Hôm nay bệnh tim của ông ấy đột phát là do anh thiết kế.”
“Trước đó anh khiến ông ta bị kinh hãi trên đường, còn cố ý ép ông ta phải đi bộ rất lâu, đồ ông ta giấu đi cũng là do anh nói cho ba anh em nhà họ Lộc, muốn ông ta chịu kích thích.”
“Từ khoảnh khắc biết được ông ta bị bệnh động mạch vành, anh vẫn luôn tính toán chuyện hôm nay.”
Vốn dĩ anh cho rằng Tô Nhuyễn sẽ sợ hãi, nào ngờ cô lại tiếp tục khen ngợi: “Không hổ là đoàn trưởng, quả nhiên có dũng có mưu còn có kiên nhẫn.”
“Nếu là em, khả năng chỉ có thể trực tiếp cá c.h.ế.t lưới rách với bọn họ.”
Lộc Minh Sâm thở dài nói thẳng: “Hôm nay thiếu chút nữa anh đã g.i.ế.c ông ta.”
Đột nhiên Tô Nhuyễn ngồi bật dậy.
Khi trái tim Lộc Minh Sâm dần trầm xuống, lại nghe thấy Tô Nhuyễn cả giận quát: “Anh có ý gì hả?”
Lộc Minh Sâm lạnh nhạt đáp: “Ý là anh đã lên kế hoạch để g.i.ế.c ông ta.”
Tô Nhuyễn nghe vậy, lại quát anh một tiếng: “Cho nên ý của anh, anh là tội phạm g.i.ế.c người, còn em là đồng lõa hả?”
Lộc Minh Sâm bị mạch não của cô làm sửng sốt, vội vàng biện giải theo bản năng: “Anh không có ý đó.”
“Vậy ý của anh là gì?”
Nhất thời Lộc Minh Sâm Lộc Minh Sâm trả lời thế nào.
Tô Nhuyễn lại nổi giận: “Quả nhiên là anh có ý đó.”
“Cho nên anh đã lên kế hoạch mưu hại Lộc Trường Hà từ rất lâu rồi, hôm nay thiếu chút nữa đã thành công trở thành tội phạm g.i.ế.c người, mà em, người cùng anh xem ông ta giãy giụa hấp hối chẳng phải là đồng lõa sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-254-to-nhuyen-moi-la-van-de-kho-3.html.]
Lộc Minh Sâm nghẹn lời.
Tô Nhuyễn càng nói càng giận: “Hóa ra trong lòng anh, em chính là đồng lõa của tội phạm g.i.ế.c người có phải không?”
Lộc Minh Sâm đau đầu đưa tay lên xoa huyệt thái dương: “Anh không có ý đó.”
“Vậy là ý gì? Anh nói đi!”
Lộc Minh Sâm phát hiện ra căn bản mình không thể nói nên ời, chỉ cần anh nói mình là tội phạm g.i.ế.c người, vậy thì Tô Nhuyễn chắc chắn trở thành đồng lõa.
“Nào, để em hỏi anh.”
Tô Nhuyễn dùng sức kéo cánh tay, kéo cả Lộc Minh Sâm lên theo, giận dữ hỏi: “Để em hỏi anh nhé, bệnh của ông ta là do anh hạ độc à?”
Khí thế trên người Lộc Minh Sâm vô thức giảm xuống: “Không phải, là tự mình bị.”
“Hôm nay anh dọa ông ta thế nào?”
Lộc Minh Sâm nhỏ giọng nói: “Chỉ xuất hiện trước mặt ông ta.”
“A, vậy anh xuất hiện trước mặt ông ta, phạm vào điều nào của luật pháp? Sau đó anh kích thích ông ta thế nào?”
Lộc Minh Sâm đáp: “Nói cho ba anh em nhà họ Lộc, ông ta cất giấu di vật của mẹ anh.”
Tô Nhuyễn hỏi: “Vậy ông ta có cất giấu di vật của mẹ anh không? Anh muốn lấy về di vật của mẹ mình, có gì sai?”
“Mẹ em nhìn thấy anh, vui mừng còn không kịp, vì sao Lộc Trường Hà nhìn thấy anh lại bị kinh sợ? Chính ông ta không dạy dỗ tốt con trai con gái mình, bị bọn họ kích thích có liên quan gì với anh? Con trai con gái ông ta do anh dạy à?”
“Từng chuyện từng chuyện, có chuyện nào không phải do chính ông ta gây nên? Chính ông ta gieo hạt xấu gặt quả xấu, anh là người bị hại lớn nhất chẳng lẽ còn không được đánh trả?”
Vân Chi
“Ví dụ như phạm nhân chạy trốn bị cảnh sát đuổi bắt, tự mình lao vào ô tô, c.h.ế.t người, chẳng lẽ tài xế xe là tội phạm g.i.ế.c người sao?”
“Còn chuyện lấy thuốc giúp kia, có điều nào trong luật pháp quy định, khi nhìn thấy người bệnh tim tái phát trước mặt, chúng ta buộc phải lấy thuốc cho đối phương? Giúp đỡ là tốt, không giúp cũng không sai!”
“Nếu không đưa thuốc tính là g.i.ế.c người, vậy thì năm đó bọn họ phải bị b.ắ.n c.h.ế.t rồi, còn đến phiên anh bây giờ trở thành tội phạm g.i.ế.c người sao? Càng chưa nói cuối cùng anh vẫn cứu ông ta.”
“Hay là anh cảm thấy anh báo thù cho mẹ mình là sai? Là lạm sát người vô tội? Là làm thất thoát lợi ích quốc gia?”
Lời Tô Nhuyễn như pháo nổ oanh tạc Lộc Minh Sâm một trận, cuối cùng cô tức giận tổng kết: “Thế mà anh còn thẹn với kẻ thù, biến em thành đồng lõa của tội phạm g.i.ế.c người.”
Bị cô mắng như vậy, đầu óc Lộc Minh Sâm rơi vào tình trạng ngây ngốc. Còn Tô Nhuyễn nổi giận xong đã nằm xuống, lần này cô trực tiếp lựa chọn quay lưng về phía anh.
Nhưng mà vì tay hai người còn cột vào nhau, cánh tay Lộc Minh Sâm rơi thẳng xuống hông Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn tức giận quay đầu lại, quát: “Đừng chạm vào em!”
Lộc Minh Sâm vội vàng nâng cánh tay lên, kết quả lại kéo cả cánh tay Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn cả giận mắng: “Hôm nay anh cố ý chọc giận em có đúng không?”
Lộc Minh Sâm:……
Lúc này đột nhiên Lộc Minh Sâm cảm thấy, hình như Lộc Trường Hà cũng không phải vấn đề gì khó.