Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 250: Báo ứng (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-07 13:58:10
Lượt xem: 679
Lộc Minh Sâm cứ lẳng lặng như vậy, nhìn Lộc Trường Hà suy yếu giãy giụa, bất lực với hộp thuốc cứu mạng rõ ràng là gần trong gang tấc.
Cuối cùng Lộc Trường Hà mới lộ vẻ mặt cầu xin Lộc Minh Sâm, miệng cố gắng mấp máy, có thể nhìn ra được ông ta đang kêu “Cứu mạng”.
Lộc Minh Sâm lại há miệng cười rộ lên, hứng thú nhìn ông ta: “Năm đó không phải ông cũng như vậy sao?”
Anh ngước mắt nhìn qua khe cửa phòng ngủ chính, người trong đó đã tìm thấy vị trí giấu chìa khóa rồi, vì không để người khác lấy được chìa khóa, gần như đã loạn thành một đống.
Ánh mắt anh lại lần nữa dừng trên người Lộc Trường Hà, tò mò thảo luận với ông ta: “Ông nói xem, thật sự không ai trong số bọn họ phát hiện ra ông sao? Hay là giống các người năm đó, chỉ giả vờ không biết.”
“Vừa rồi tôi trông thấy bà cụ nhìn ông, thật ra tôi cho rằng không chỉ mình bà cụ phát hiện, mà tất cả bọn họ đều phát hiện ra.”
“Bọn họ đều muốn ông c.h.ế.t đó, khả năng là chịu đựng đủ tác phong bá đạo của ông rồi. Nếu ông bị bệnh, hoặc ông c.h.ế.t đi, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận phân chia tài sản của ông.”
“Chậc chậc, không hổ đều là con trai con gái ông dạy dỗ, giống ông như đúc nhỉ? Ông có kiêu ngạo không?”
Lúc này Lộc Trường Hà đã hoàn toàn nói không nên lời, môi ông ta trắng bệch, tay ôm chặt lấy ngực, thân thể cứng còng, chỉ qua ánh mắt trợn trừng đầy hoảng sợ mới nhận ra ý thức của ông ta vẫn còn tỉnh táo.
Khả năng là biết Lộc Minh Sâm sẽ không cứu mình, ánh mắt ông ta chuyển sang phía Tô Nhuyễn cầu cứu.
Cô gái nhỏ còn chưa từng trải sự đời, có lẽ sẽ không đáng sợ như Lộc Minh Sâm. Dù Lộc Minh Sâm có độc ác cỡ nào đi nữa, chẳng lẽ còn g.i.ế.c người trước mặt vợ mới cưới của mình sao?
Nhìn Tô Nhuyễn chậm rãi đi tới, đáy mắt ông ta cháy lên hy vọng mãnh liệt, phảng phất như sắp được cứu tới nơi rồi.
Ý cười trên khóe miệng Lộc Minh Sâm rút đi, đứng thẳng tắp như một bức tượng điêu khắc m.á.u lạnh vô tình, dường như cũng không quan tâm tới Tô Nhuyễn định làm gì.
Tô Nhuyễn chỉ cảm thấy đau lòng, quả nhiên cái c.h.ế.t của Lâm Vi Vi không phải đơn giản là vì Lộc Mãn Tường hy sinh.
Cô không cách nào tưởng tượng nổi, một đứa trẻ sáu tuổi phải trơ mắt nhìn mẹ ruột c.h.ế.t ngay trước mặt mình chỉ vì ông bà nội tham lam cố ý gây ra, sẽ tuyệt vọng đến mức nào.
Thậm chi vì trốn tránh trách nhiệm hai vợ chồng già nhà họ Lộc còn đổ lỗi nguyên nhân cái c.h.ế.t của Lâm Vi Vi lên đầu anh…
Cuối cùng cô cũng hiểu ra vì sao ông cụ Lộc lại đối xử tàn nhẫn với Lộc Minh Sâm như vậy, bởi vì ông ta chột dạ, ông ta biết mình là kẻ thù g.i.ế.c mẹ của Lộc Minh Sâm.
Tô Nhuyễn nghi ngờ nếu không phải vì muốn hưởng lợi từ danh hiệu liệt sĩ của cha Lộc Minh Sâm, có lẽ Lộc Trường Hà cũng đã hại c.h.ế.t Lộc Minh Sâm rồi.
Không thể hại chết, nên liều mạng chèn ép, khinh nhục, tra tấn anh, muốn anh hoàn toàn trở thành kẻ vô dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-250-bao-ung-1.html.]
Nhưng mà trong hoàn cảnh như vậy, Lộc Minh Sâm vẫn trưởng thành xuất sắc như bây giờ.
Trong ánh mắt chờ đợi của Lộc Trường Hà, Tô Nhuyễn ôm lấy cánh tay Lộc Minh Sâm, đứng cùng một chỗ với anh, cùng nhau lạnh lùng nhìn Lộc Trường Hà giãy chết.
Lộc Minh Sâm cũng bị hành động của cô làm cho khiếp sợ, quay đầu nhìn lại, hooàn toàn không nghĩ tới cô sẽ phản ứng như vậy.
Tô Nhuyễn vỗ tay anh trấn an, mỉm cười với anh, rồi mới cúi đầu nhìn về phía Lộc Trường Hà, ánh mắt không thể tin nổi.
Cô tỏ vẻ còn kinh ngạc hơn ông ta: “Vậy mà ông lại trông cậy tôi cứu ông?”
Vân Chi
“Ông cụ, ông phải tin nhân quả báo ứng.”
“Nếu không phải tôi nhạy bén, còn có anh Minh Sâm âm thầm bảo vệ, lúc này nói không chừng tôi đang nằm trong nhà tang lễ hoặc là trên giường bệnh đó, sao có thể đứng trước mặt ông thế này? Cho nên, ông cứ coi như mình đã thành công hại c.h.ế.t tôi đi.”
Lộc Minh Sâm nhéo nhéo tay cô: “Đừng nói bậy.”
Tô Nhuyễn thè lưỡi, tiếp tục nói với Lộc Trường Hà: “Anh Minh Sâm cũng vậy.”
“Nếu không phải năng lực của anh ấy xuất chúng, ý chí cường đại, lúc này không biết đã bị nhà ông ném ở xó xỉnh nào nhắm mắt làm ngơ rồi, sao có thể đứng trước mặt ông?”
“Cho nên, ông cầu cứu đám con cái hiếu thuận kia của ông đi.”
“A, a……” Lộc Trường Hà đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, biểu cảm trên mặt cũng không lộ ra được, chỉ có thể nhìn thấy thống khổ và tuyệt vọng qua ánh mắt.
Tô Nhuyễn cứ lẳng lặng đứng bên cạnh Lộc Minh Sâm, nhìn ông ta dần dần tắt thở như vậy.
Lộc Minh Sâm cảm thấy trên cả người lạnh lẽo, nhưng chút độ ấm truyền đến từ cánh tay liên miên không dứt, lại giống như một cây cầu kéo anh về với nhân gian.
Đột nhiên Lộc Minh Sâm ngồi xổm xuống, nhanh chóng đỡ Lộc Trường Hà nằm tra đất, bắt đầu hồi sức tim phổi cho ông ta.
Tô Nhuyễn thấy vậy, cũng đi thẳng tới bàn điện thoại gọi xe cứu thương, nhặt hộp thuốc Lộc Trường Hà làm rơi đặt xuống trong tầm tay của Lộc Minh Sâm.
Ba bốn phút sau, cuối cùng Lộc Trường Hà cũng hít thở lại.
Tô Nhuyễn cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tuy rằng đời trước cô biết thời gian tử vong của Lộc Trường Hà, đại khái là Lộc Minh Sâm vẫn cứu người, nhưng khi chưa chắc chắn cô vẫn chưa yên tâm.
Lúc này cô mới mở cửa phòng trộm ra, quay mặt về phía phòng ngủ chính, cả giận quát đám người đang đánh nhau trong đó: “Ông nội đã bị các người chọc giận hôn mê rồi! Các người còn làm gì thế hả? Rốt cuộc tiền quan trọng hay ông nội quan trọng?”
“A! Chuyện gì vậy?” Hàng xóm ngoài cửa kinh hô.