Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 246: Giải quyết nhà họ Lộc có thể mang em theo không? (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-07 12:14:21
Lượt xem: 692

Lộc Minh Sâm cẩn thận đỡ cô đứng dậy ra ngoài, nhưng căn bản không hề nhìn cô: “Thế nào rồi? Đau không?”

Tô Nhuyễn hừ một tiếng: “Anh nhìn sắc mặt em chẳng phải sẽ biết sao? Chuyện này còn cần hỏi?”

Thấy Lộc Minh Sâm trực tiếp nhìn thẳng về phía trước, Tô Nhuyễn chán nản, gã này cố ý đây mà.

Khi hai người ra ngooài, Lý Nhược Lan đã chờ ở cửa. Khi nhìn thấy Tô Nhuyễn, chân bà ấy mềm nhũn ra thiếu chút nữa đã té ngã, Ngôn Thành Nho vội vàng đỡ lấy: “Không sao rồi, con nó không vấn đề gì, bà đừng tự mình dọa mình.”

“Đều tại mẹ!” Lý Nhược Lan vẫn không khống chế nổi, nước mắt rơi xuống: “Mẹ không nên tranh cãi miệng lưỡi với tên Cao Cường kia, bọn họ muốn nói cứ để bọn họ nói, mẹ…”

“Mẹ.” Tô Nhuyễn ngăn bà ấy lại: “Mẹ nghĩ nhiều rồi, Cao Cường kia là người như vậy, dù chúng ta không nói gì, anh ta vẫn giở trò xấu xa, huống chi có phải anh ta làm ra chuyện này hay không vẫn chưa nói trước được.”

Tô Nhuyễn cho rằng Cao Cường không có lá gan và mưu lược như vậy, nhưng lần này sợ là không bắt được kẻ có lá gan và mưu lược kia.

Kết quả điều tra của cảnh sát đúng như những gì Tô Nhuyễn nghĩ.

“Tên du côn kia khai, nghe Cao Cường nói công trình của hai người có thể kiếm rất nhiều tiền, cho nên bọn họ muốn tới làm kiếm chút đỉnh, không ngờ lại đánh nhau làm người khác bị thương.”

“Cao Cường kia nghe nói đám du côn kia cầm d.a.o đ.â.m cô, trong phòng thẩm vấn bị dọa run rẩy, sau khi chúng tôi thẩm tra đúng là anh ta chỉ xúi giục.”

Cảnh sát nhìn Tô Nhuyễn: “Chuyện xe lu, cậu cô cũng nói với chúng tôi rồi, có điều tên Trương Trụ kia khai, anh ta chỉ trùng hợp nhìn thấy xe lu ở bên cạnh, nên thuận thế nhảy lên, định hù dọa mọi người một chút.”

“Còn kẻ cầm d.a.o kia, nghe nói cảnh sát tới, lại bị công nhân ngăn cản không cho đi, trong tình thế cấp bách mới rút d.a.o ra hù dọa, ai ngờ đúng lúc ấy cô lại xông lên.”

Tổng kết chính là, tất cả đều trùng hợp, đừng nói mưu sát, ngay cả tội cố ý gây thương tích cũng không đủ chứng cứ định tội, chỉ có thể dùng tội danh đánh nhau ẩu đả và gây hấn giam bọn họ vài tháng, còn Cao Cường, khả năng cũng chỉ bị giam vài ngày là ra, không tính là án hình sự.

Tô Nhuyễn chưa nói gì, bây giờ lực lượng cảnh sát còn yếu kém, cảnh sát sẽ không vì suy đoán của cô mà coi chuyện này thành trọng án cần dốc sức điều tra, nếu không mỗi vụ án đều như vậy, bọn họ khỏi làm mấy vụ án chân chính khác.

Cảnh sát đi khỏi, Tô Nhuyễn lười nhác dựa vào đầu giường: “Xem ra chỉ có thể như vậy, không giải quyết được gì.”

Cô nhìn Lộc Minh Sâm: “Anh Minh Sâm, khoảng thời gian này anh không phải về bộ đội, có thể vẫn luôn ở bên cạnh em hay không?

Lộc Minh Sâm lấy thuốc ra từ ngăn kéo tủ đầu giường, nhẹ nhàng nói: “Không.”

Tô Nhuyễn tự giác vén vạt áo lên: “Không cái gì? Không giải quyết được vấn đề gì, hay là không về bộ đội?”

Cô nhìn qua sườn mặt mang chút lạnh lẽo của anh: “Hay là không ở bên cạnh em?”

Lộc Minh Sâm giống như không nghe thấy lời cô nói, chỉ ngồi xổm xuống mép giường, nghiêm túc dùng tăm bông bôi thuốc lên miệng vết thương dữ tợn ở eo cho cô.

Bôi thuốc xong anh đang chuẩn bị đi, lại bị Tô Nhuyễn túm chặt: “Chờ đã!”

Cô vỗ vỗ mép giường: “Ngồi chỗ này.”

Thấy cô định đứng dậy đuổi theo mình, Lộc Minh Sâm đành phải xoay người ngồi xuống: “Làm sao vậy?”

Tô Nhuyễn nhìn chằm chằm vào mặt anh, càng lúc càng gần. Yết hầu Lộc Minh Sâm di động, không nhịn được quay mặt đi: “Làm gì thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-246-giai-quyet-nha-ho-loc-co-the-mang-em-theo-khong-2.html.]

Tô Nhuyễn chỉ vào vết sẹo dưới mắt trái anh, nói: “Mấy tháng nay có phải anh không ngoan ngoan bôi thuốc trừ sẹo không thế? Hình như vết sẹo đậm lên rồi.”

Lộc Minh Sâm sửng sốt: “Dùng hết thuốc trừ sẹo rồi.”

Tô Nhuyễn “Chậc” một tiếng: “Không có gì, em có chuẩn bị cho anh đây.” Cô dùng tư thế không động đến miệng vết thương, lục tìm ngăn kéo tủ đầu giường.

Lộc Minh Sâm nhìn cô như người bán thân bất toại, không nhịn được đè cô lại: “Đừng lộn xộn.” Rồi anh lấy giúp cô một hộp kem trừ sẹo mới tinh ra khỏi ngăn kéo.

Tô Nhuyễn nhận được kem trừ sẹo, cao hứng vẫy tay với Lộc Minh Sâm: “Lại đây, đến phiên em sàm sỡ anh rồi.”

Lộc Minh Sâm bật cười: “Ai sàm sỡ em?”

Tô Nhuyễn không phản bác: “Đúng đúng đúng, anh không sàm sỡ em, eo em sao có thể so sánh với mặt anh. Có thể may mắn sờ lên khuôn mặt này của anh, là em được lợi lớn.”

Lộc Minh Sâm dở khóc dở cười, biết không lay chuyển được ý cô, đành phải ngoan ngoãn đến gần cho Tô Nhuyễn thuận tiện thao tác.

Tô Nhuyễn dùng tăm bông bôi thuốc lên vết sẹo, nhìn đôi mắt hơi rũ xuống của Lộc Minh Sâm, đột nhiên nói: “Anh Minh Sâm, khi anh xử lý nhà họ Lộc có thể mang em theo cùng hay không?”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm lập tức ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo sáng ngời của Tô Nhuyễn.

Cô đắc ý nói: “Chuyện lần này có gì bất ngờ đâu, người duy nhất hận em muốn chết, cũng có thể nghĩ ra kế sách tàn nhẫn này, chỉ có nhà họ Lộc kiêu căng ngạo mạn.”

“Trước đây bọn họ còn chịu đựng vì chuyện công việc, bây giơ Lộc Mãn Ý bị tố cáo, chắc chắn nghĩ là em làm, sau khi không còn cố kỵ, tất nhiên là muốn hung hăng trả thù em rồi.”

Cô nhìn Lộc Minh Sâm: “Mang em theo được không? Em muốn đích thân nhìn kết cục thê thảm của bọn họ.”

Lộc Minh Sâm lại lần nữa rũ mắt xuống: “Được.”

Đợi anh đi khỏi, Tô Nhuyễn không nhịn được trợ mắt khinh bỉ, đồng ý sảng khoái như vậy, chắc chắn đang lừa cô.

Có điều Tô Nhuyễn cũng không nói gì, chỉ là tiếp tục chú ý đến hướng đi của Lộc Minh Sâm mọi lúc mọi nơi.

Hiển nhiên Lộc Minh Sâm rất trầm ổn, mỗi ngày ngoài chăm sóc cô, đều làm vật lý trị liệu, hàng ngày ra ngoài cũng chỉ đến chợ bán thức ăn, hoặc bệnh viện,

Mãi cho đến bảy ngày sau, Tô Nhuyễn mơ hồ nghe được tiếng máy nhắn tin của anh vang lên trong phòng ngủ phụ, chỉ một lát sau Lộc Minh Sâm đã ra ngoài, nói: “Anh phải đi giải quyết chút chuyện giúp chiến hữu, tối nay sẽ về.”

Tô Nhuyễn làm ra dáng vẻ lưu luyến không rời: “Vậy anh mau về nhé, thế giới không có anh quá nguy hiểm.”

Lộc Minh Sâm cúi đầu nhìn cô, đột nhiên giơ tay hung hăng vò mái tóc của cô một trận: “Biết rồi.”

“Híc, tóc rốt hết rồi.” Tô Nhuyễn gạt tay anh ra, nhìn lướt qua mặt anh, trong lòng nao nao.

Lộc Minh Sâm lưu loát xoay người rời đi, Tô Nhuyễn vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần. vừa rồi ánh mắt của người đàn ông này quá dịu dàng, rốt cuộc anh nghĩ tới điều gì vậy?

Không phải anh định trả thù nhà họ Lộc xong sẽ đi tìm cha mẹ anh chứ?

Không đâu, đời trước anh hy sinh trên chiến trường, không thể nào lựa chọn cách c.h.ế.t vô nghĩa như vậy.

Tuy rằng nghĩ như thế, Tô Nhuyễn vẫn nhanh chóng thay quần áo, băng lại miệng vết thương trên eo, gian nan ra ngoài.

Loading...