Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 242: Tống Tiểu Trân và Cao Cường (3)

Cập nhật lúc: 2024-12-07 12:14:15
Lượt xem: 746

Cũng không biết xuất phát từ trào phúng hay khoe khoang, mẹ Tống lại cao giọng nói: “Sắp kết hôn rồi, còn giở tính xấu cho ai xem?”

Sau đó bà ta lại cười tủm tỉm nói với Cao Cường: “Tiểu Cao này, Tiểu Trân tốt nghiệp rồi, hai đứa cũng nên bắt đầu chuẩn bị hôn sự đi.”

Bà ta cười cảm thán: “Tuy rằng hai bác biết Tiểu Trân nhà bác là sinh viên, không lo không lấy được chồng, nhưng không ngờ lại được nhiều người để ý như vậy, vốn dĩ còn nghĩ có được ba vạn lễ hỏi là không tệ rồi, không ngờ nhà cháu lại sẵn lòng bỏ ra tận năm vạn.”

“Cho nên mới nói, con gái vẫn nên học đại học, vào đại học rồi, đời này cứ đợi hưởng phúc thôi.”

Bà ta vừa nói vừa liếc qua Lý Nhược Lan, ánh mắt rơi trên người Tô Nhuyễn: “Không giống ai đó, là thôn cô còn đỏi lễ hỏi cao, khác nào bị mua về hầu hạ người bệnh.”

Cha mẹ Tống Tiểu Trân có thể tính kế của hồi môn của Tô Nhuyễn, đương nhiên là biết vài chuyện về nhà chồng Tô Nhuyễn.

Vốn dĩ Lý Nhược Lan không muốn để ý, bởi vì so đo với loại người tầm mắt hạn hẹp này không thú vị gì, nhưng đối phương đã dẫm lên đầu bọn họ như vậy, tất nhên là không thể nhịn rồi.

Bà ấy mỉm cười, đáp trả lại mẹ Tống: “Còn không phải sao, vẫn là nhà chị nhìn xa, biết con gái không học đại học bán không được giá, chẳng qua bỏ ra ba năm ngàn mạ lớp sinh viên lên, ra trường là có thể bán được năm vạn, lợi hại thật!”

Nói xong bà ấy quay sang hỏi Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, năm nay con thi đại học, tự đánh giá được bao nhiêu điểm?”

“Hơn năm trăm, vào sư phạm Yến Kinh chắc không thành vấn đề.”

Tô Nhuyễn cười nói: “Sao thế mẹ? Hối hận vì gả con sớm à?”

“Con gái đại học Đông Lâm đã bán được năm vạn rồi, con thi đỗ sư phạm Yến Kinh còn bán được bao nhiêu?”

Tống Tiểu Trân và Cao Cường không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Tô Nhuyễn, bọn họ đều biết Tô Nhuyễn đã gả chồng, lại không biết cô vẫn còn đi học, bây giờ còn thi vào đại học.

Nghĩ đến những lời trước kia mình mắng… Mặt Tống Tiểu Trân nóng rát.

Lý Nhược Lan thì không vui trừng Tô Nhuyễn: “Nói lung tung cái gì thế, trên đời này có mấy ai làm ra chuyện bán con gái?”

“Lộc Minh Sâm người ta là đoàn trưởng, học nghiên cứu sinh hai năm xong sẽ được thăng chức, còn chưa đủ xứng với con sao?”

“Chỉ vì khi đó bị thương mới để con nhặt của hời thôi, lúc ấy dù sáu ngàn lễ hỏi mẹ cũng bằng lòng gả con, nhưng mà Minh Sâm tôn trọng con, cho tận hai vạn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-242-tong-tieu-tran-va-cao-cuong-3.html.]

“Con rể vừa có tiền đồ vừa săn sóc như Minh Sâm, dù phải bỏ ra hai vạn mẹ cũng bằng lòng. Con đổi người khác tới mà xem, mấy đứa nhà thầu mới học hết cấp ba cưới sinh viên về để khoe khoang gì đó, đừng nói là năm vạn, dù đưa mười vạn mẹ cũng không đồng ý.”

Phía bên kia, cả nhà Tống Tiểu Trân đều đen mặt, thấy mẹ Tống sắp chửi đổng, Ngôn Thành Nho mở miệng nói: “Chụp cũng nhiều ảnh rồi, chúng ta đi thôi, còn phải đi thăm thú nơi khác nữa.”

Nhưng mà Lý Nhược Lan đã mất công mở miệng rồi, tất nhiên là phải nói cho thống khoái, hơn nữa nhìn thái độ của cha mẹ Tống Tiểu Trân, hiên nhiên bọn họ chưa biết Ngôn Thiếu Dục cũng nhận thầu công trình, bà ấy lại quay sang an ủi Ngôn Thiếu Dục: “Thiếu Dục, con đừng sốt ruột, nhận thầu công trình không phải ai cũng giống ai, những kẻ không học hành tử tế, nhận thầu công trình mười mấy vạn cũng chỉ là bán sức lấy tiền thôi.”

“Dù gì con cũng học chuyên ngành này, làm xong công trình năm mươi vạn, kiếm lời hai mấy vạn là có thể trực tiếp mở công ty kiến trúc rồi.” Lúc này bà ấy cực kỳ mạnh miệng, không hề lo thua lỗ: “Đợi làm ông chủ chân chính rồi tìm bạn gái cũng chưa muộn.”

“Kết hôn là chuyện lớn cả đời, không thể qua loa, con cứ chậm rãi tìm, mẹ cũng không bắt buộc phải là sinh viên.”

Lý Nhược Lan kiêu ngạo hất cằm: “Nhà ta không thiếu nhất chính là sinh viên, có gì hiếm lạ đâu, chỉ cần cha mẹ thông tình đạt lý, con gái nhà người ta nhanh nhẹn thông minh, dù là thôn cô mẹ cũng đồng ý.”

Cả khuôn mặt Tống Tiểu Trân đỏ lên, ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm vào Lý Nhược Lan: “Bà có ý gì?”

Ngôn Thiếu Dục chắn trước mặt Lý Nhược Lan, nói: “Mẹ tôi đang dạy dỗ tôi thôi, hai người cứ từ từ chụp, chúng tôi đi trước.”

Đột nhiên Cao Cường nhìn chằm chằm vào Ngôn Thiếu Dục, nói: “Thiếu Dục, không phải tôi nói cậu đâu, nhưng chuyện lần này cậu quá xúc động rồi. Lần đầu nhận thầu đã dám nhận công trình năm mươi vạn, còn đi vay tiền nữa.”

“Tôi dù thua lỗ còn có thể xuôi nam buôn bán, có thể làm lại từ đầu, còn cậu thua lỗ, gánh khoản nợ hai mươi mấy vạn trên lưng, sợ là cả đời đều không ngóc đầu lên được.”

Ngôn Thiếu Dục không muốn nói chuyện với anh ta một chút nào, đành cười có lệ: “Ừ, cảm ơn đã nhắc nhở.”

Sau khi bọn họ đi khỏi, quả nhiên cha Tống hỏi: “Có ý gì? Bạn trai trước của Tiểu Trân cũng nhận thầu công trình à? Thật sự có thể kiếm được hai mươi mấy vạn?”

Trong mắt Cao Cường lộ vẻ không vui: “Chú, cậu ta không có tiền lót đế, bây giờ đang nợ ngân hàng hai mươi vạn đó.”

Cha mẹ Tống hít hà một hơi, đồng loạt lắc đầu. Mẹ Tống cảm thán: “May mà Tiểu Trân đã chia tay, nếu không còn chưa gả qua đã ôm một đống nợ, sống cũng không yên.”

Em trai Tống Tiểu Trân lại như suy tư gì đó: “Nhưng mà nếu có lãi có phải kiếm được hai mươi mấy vạn không?”

Ánh mắt Cao Cường lộ vẻ trào phúng: “Chưa chắc đâu, công trình càng lớn càng dễ đổ bể, nếu thật sự phải bồi thường, hai ba mươi vạn sợ là…”

Nói tới đây, anh ta quay đầu liếc mắt nhìn theo bóng người nhà họ Ngôn: “Lúc ấy sợ là cả đời bọn họ đều không đứng dậy nổi.”

Vân Chi

Hình như cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Tô Nhuyễn quay đầu lại. Mắt đối mắt, cô lập tức bắt được lạnh lẽo tiết ra từ đáy mắt anh ta.

Loading...