Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 237: Lộc Minh Sâm cô độc cả đời (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-07 11:16:42
Lượt xem: 684

Bùi Trí Minh dứt lời, một cô y tá nhỏ hình như mới chuyển tới nơi này đã đi tới trước mặt Lộc Minh Sâm, đưa cho Lộc Minh Sâm một túi đồ: “Đoàn trưởng Lộc, đây là kem trị sẹo, hiệu quả vô cùng tốt.”

Nghe thấy ba chữ kem trị sẹo, bước chân Lộc Minh Sâm vẫn không dừng lại, chỉ nhanh chóng trả lời một câu: “Không cần, cảm ơn.” Lọ kem trị sẹo Tô Nhuyễn đưa kia, vất vả lắm anh mới bôi hết. Mấu chốt là kem trị sẹo anh còn có thể miễn cưỡng chịu đựng. Nhưng cô nhóc kia ỷ vào anh áy náy, còn cưỡng chế anh xoa kem dưỡng da gì đó, coi anh như phụ nữ vậy.

Y tá nhỏ nhìn vết sẹo dưới khóe mắt anh, định đuổi theo nói gì đó, lại bị một cô y tá lớn tuổi hơn một chút đứng bên cạnh kéo lại: “Đừng đuổi nữa, đoàn trưởng Lộc sẽ không nhận đâu.”

Cô y tá nhỏ lộ vẻ mê trai, nhìn theo bóng dáng Lộc Minh Sâm: “Chị Đan, đoàn trưởng Lộc này ở quân đoàn nào vậy, vẻ ngoài đẹp trai quá, đã kết hôn chưa?”

Chị Đan nói: “Đoàn trưởng Lộc này, chúng ta đứng xa ngắm là được, đừng nghĩ tới chuyện khác.”

“Anh ấy có tiếng không gần nữ sắc đó. Nhìn Mễ Duyệt đi, đủ xinh đẹp đủ ưu tú chưa? Vậy mà lớn mật theo đuổi tận ba năm, vẫn không thấy anh ấy động lòng chút nào. Đó là còn chưa nói đến Kim Linh Nhi hoa khôi đoàn văn công, và Bạch Khả Hân con gái nhà thủ trưởng vẫn luôn nhìn chằm chằm anh ấy.”

Y tá nhỏ kinh ngạc cảm thán: “Ưu tú như vậy cũng không được? Vậy anh ấy muốn cưới người thế nào?”

“Cuối cùng cưới một cô gái nông thôn.” Giọng nói ngọt ngào từ phía sau truyền đến, chỉ là mang ngữ điệu trào phúng.

Y tá nhỏ quay đầu lại: “Chị Mễ, anh ấy kết hôn rồi?”

Chị Đan nói: “Vừa kết hôn cuối năm trước.”

Mễ Duyệt bĩu môi nói: “Kết quả còn chưa đến mười ngày đã định ly hôn, cũng không biết lần này quay về có phải để viết báo cáo ly hôn hay không.”

“A!” Y tá nhỏ trợn trừng mắt mắt: “Vì sao? Vậy tại sao anh ấy còn kết hôn?”

“Người nhà xử lý thôi, nghe nói cô gái nông thôi kia ở quê quán nhà bọn họ.”

“Không thích thì đừng kết hôn, kết hôn rồi ly hôn như vậy, không phải cô gái kia quá đáng thương sao?”

“Anh ta là người ý chí sắt đá, sao biết quan tâm người khác có đáng thương hay không.” Mễ Duyệt mỉa mai: “Lộc Minh Sâm cũng chỉ dựa vào khuôn mặt kia.”

Chị Đan nhìn Mễ Duyệt cười nói: “Đừng nói mấy câu giận dỗi nữa, nếu anh ấy thật sự ly hôn, em vẫn còn cơ hội đó.”

Mễ Duyệt xua xua tay: “Trước kia không biết vì sao em lại mê muội như vậy, bây giờ nhìn lại thì, tính tình người kia vừa lạnh lùng vừa ương ngạnh, không săn sóc chút nào.”

Giống như để minh chứng cho lời cô ấy nói, ở khúc ngoặt trước đó, một cô y tá không biết bị ai vướng chân, ngã thẳng về phía Lộc Minh Sâm. Đám người Bùi Trí Minh đều vươn tay đỡ người theo bản năng, chỉ duy nhất Lộc Minh Sâm là không hề dừng bước, chỉ giơ nạng lên chặn đối phương ngã vào người mình.

Y tá nhỏ không nhịn được than: “Vẫn rất đẹp trai!”

Mễ Duyệt:…… Đúng là rất đẹp trai.

“Đẹp trai không thay cơm được.” Cô ấy lạnh lùng hừ một tiếng: “Em vừa mới biết, nhìn bề ngoài anh ta là đoàn trưởng có thể diện, nhưng thực tế lại là kẻ nghèo hèn! Tiền trợ cấp không tiết kiệm được một xu nào.”

Tin tức này đúng là khiến người ta kinh ngạc, theo bọn họ biết, đám đàn ông con trai trong quân đội đều tiết kiệm được tiền.

Chị Đan nghi hoặc: “Thật à? Chị thấy anh ta đâu hút thuốc, cũng không uống rượu, tiêu gì hết?”

“Hoang phí thôi.” Mễ Duyệt nói: “Tiền thưởng và tiền trợ cấp, dù nhiều hay ít, vừa đến tay chưa đầy một tháng đã hết sạch, không phải mời người khác đi ăn, thì cho chiến hữu mượn, nhiều hơn nữa cũng không đủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-237-loc-minh-sam-co-doc-ca-doi-2.html.]

“Sao em biết?” Chị Đan tò mò.

Mễ Duyệt nói: “Lục Thần Minh nói cho em.”

Chị Đan cười nói: “Người đó không phải đối thủ một mất một còn của đoàn trưởng Lộc à? Sao lại nói với em những chuyện này, xem ra có gì đó hả?”

Vân Chi

Mặt Mễ Duyệt đỏ ửng: “Nói gì thế! Lúc băng bó cho anh ta nói chuyện phiếm mới biết thôi.”

Chị Đan ngẫm nghĩ: “Em nói như vậy, hình như chị cũng mơ hồ nghe người ta nói, anh chàng đoàn trưởng Lộc kia đúng là coi tiền như cặn bã, không tích cực nhận tiền trợ cấp lắm.”

“Dù sao đoàn trưởng Lộc kia cũng không phải mối tốt.” Mễ Duyệt nhìn y tá nhỏ, không biết là nói cho đối phương hay tự khuyên nhủ bản thân: “Loại người như anh ta, chắc chắn cô độc cả đời, hai người cứ chờ xem.”

Lộc Minh Sâm bị dán mác cô độc cả đời lúc này đang bị ép mời khách, Hách Đán nói: “Hôm anh kết hôn em có nhiệm vụ không đi được, anh phải bồi thường chúng em một bữa.”

“Nghe nói chị dâu vô cùng xinh đẹp, chúng em còn chưa được chiêm ngưỡng.”

Lộc Minh Sâm vỗ vỗ túi áo trống trơn: “Tôi mời các cậu uống gió Tây Bắc được không?”

Nói đến đây, đột nhiên anh nhớ tới điều gì đó: “Có phải hai ngày tới là có tiền trợ cấp rồi, đúng không?”

Anh vừa hỏi ra khỏi miệng, ba người kia đều kinh ngạc. Hách Đản trợn trừng mắt: “Lão đại, anh vừa nói gì cơ?”

Bùi Trí Minh nói: “Lão đại hỏi tiền trợ cấp??? Phòng tài vụ biết chắc cao hứng lắm, tháng nào cũng sẽ phát tiền trợ cấp sớm.”

Lộc Minh Sâm lập tức xoay người, lên xe: “Về đơn vị.”

Xe jeep chạy nhanh trên đường, Hách Đán vẫn đang cảm thán: “Quả nhiên kết hôn rồi có khác, lão đại biết lo cho gia đình rồi.”

Hoàng Hải Uy nói: “Không phải người nào cũng có thể khiến lão đại chúng ta lo cho gia đình đâu, chủ yếu là vì chị dâu lợi hại, chờ cậu gặp sẽ biết.”

Sau đó anh ta hỏi Lộc Minh Sâm: “Lão đại, bao giờ chị dâu tới? Em nhất định phải học hỏi chị ấy.”

Không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên Lộc Minh Sâm bật cười: “Khuyên cậu vẫn nên đừng học cô ấy.”

“Cô ấy im ỉm đi vay mười lăm vạn, thiếu chút nữa bị mẹ cô ấy đánh một trận, người nhà đều lo lắng hãi hùng theo.”

“Cái gì?!” Ba người trăm miệng một lời, đều kinh hãi.

Mọi người luôn nói nghèo mới đi bộ đội, bọn họ tham gia quân ngũ đúng là tiền trợ cấp ckhông cao, khi tiền lương giáo viên hai ba trăm, bọn họ chỉ bằng một nửa. Đến cấp bậc như Lộc Minh Sâm bây giờ, tiền trợ cấp cũng chưa đến hai trăm, đối với bọn họ mà nói mười lăm vạn thật sự là con số thiên văn.

Nhìn thấy biểu cảm của ba người, nghĩ đến Tô Nhuyễn to gan lớn mật, Lộc Minh Sâm không nhịn được cười rộ lên.

Nụ cười này hoàn toàn khác nụ cười xã giao ngày thường, đôi mắt phượng từ trước đến nay luôn không bỏ thứ gì vào mắt, lúc này tỏa ra đầy sức sống, khóe miệng đều là ý cười.

Ba người kia đều ngẩn ngơ, Hoàng Hải Uy dạy học ngay tại chỗ: “Nhìn thấy chưa, đây chính là lực lượng tình yêu.”

“Tam Mao đã từng nói, thích một người không giấu được, cho dù miệng ngậm chặt vẫn sẽ chạy ra từ trong ánh mắt.”

Lộc Minh Sâm nghe vậy không khỏi sửng sốt, nhìn biểu cảm của mình qua kính chiếu hậu, đột nhiên anh trở nên trầm mặc.

Loading...