Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 236: Lộc Minh Sâm cô độc cả đời (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-07 11:16:40
Lượt xem: 658
Tạm thời giải quyết xong nhà họ Lộc, Tô Nhuyễn không còn nỗi lo về sau, bắt đầu chuyên tâm ôn tập.
Bên này Lộc Minh Sâm cũng thuận lợi thi xong vòng hai, trước khi về quân khu báo cáo chính ủy Vương, anh ngẫm nghĩ một lát, quyết định đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một chuyến, anh thật sự không muốn dùng nạng chống nữa.
Bác sĩ chủ trị cho anh bên bệnh viện quân khu là bác sĩ Trần, đàn anh của bác sĩ Tống, cũng là bác sĩ chủ trị đầu tiên của Lộc Minh Sâm.
Sau khi kiểm tra xong, ông ấy vui mừng nói: “Xem ra ở phiên diện này đúng là đàn em của tôi giỏi hơn tôi nhiều, khôi phục không tệ, dựa theo tình hình hiện tại, tuy rằng vẫn chưa thể chạy nhảy, nhưng khoảng ba tháng nữa là có thể đi lại bình thường rồi.”
“Cảm ơn.” Lộc Minh Sâm vừa bò dậy khỏi giường bệnh, cửa phòng khám đột nhiên hé mở, Bùi Trí Minh ngó đầu vào, kinh hỉ nói: “Quả nhiên là lão đại!”
Ngay sau đó lại lộ ra thêm hai cái đầu khác một trên một dưới.
Bác sĩ Trần dở khóc dở cười: “Các cậu muốn vào thì vào hẳn, không vào thì ra ngoài chờ.”
Bùi Trí Minh, Hoàng Hải Uy và một thanh niên da ngăm đen nghe vậy, nhanh tay mở cửa vào phòng.
Lộc Minh Sâm liếc thấy cánh tay quấn băng vải trắng của Bùi Trí Minh, làm như không để ý hỏi: “Tôi nhớ rõ cậu đứng đầu tỉ thí võ thuật trong đoàn chúng ta đúng không?”
Bùi Trí Minh lập tức giật mình, vội vàng giải thích: “Còn không phải tại gã Lục Thần Minh của đoàn 83 kia sao, thằng nhóc thối dám chơi xấu.”
Lộc Minh Sâm nheo mắt lại, lười nhác nói: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua.”
“Không không không, em không có thua.” Bùi Trí Minh vội vàng biện giải: “Anh ta thảm hơn em nhiều.” Anh ta khoa trương như thể đối phương bị thương rất nặng.
Khi ánh mắt Lộc Minh Sâm vừa lộ ra vẻ hài lòng, lại nghe thấy Hoàng Hải Uy bên cạnh bổ sung: “Đúng vậy, Lục Thần Minh trẹo chân.”
Lộc Minh Sâm nghiêm mặt nhìn bọn họ, lòng thầm tính toán phải nói chuyện với phó đoàn trưởng về vấn đề huấn luyện đám nhãi con này.
“Lão đại, anh nghe em nói, trẹo chân chính là trả thù ác nhất với anh ta!” Bùi Trí Minh giải thích: “Không phải cái gì tên kia cũng muốn so với anh sao?”
“Anh không biết đâu, vừa nghe tin anh kết hôn, tên kia luôn tìm cơ hội chạy đến bệnh viện, vết thương nhỏ cũng phải tới bệnh viện, hiển nhiên là nhằm vào y tá ở nơi này, cũng chuẩn bị kết hôn đó.”
Nói tới đây, anh ta nở nụ cười vui sướng khi người ta gặp họa: “Anh ngẫm lại xem, cái chân thối kia của anh ta vừa lôi ra, y tá xung quanh đều buồn nôn, sao có thể coi trọng anh ta? Cho nên anh ta đừng mong tìm được bạn gái ở nơi này.”
Dứt lời, anh ta lại cảm thán: “Không giống em, bàn tay ngọc vừa nhỏ vừa dài, lúc em gái y tá băng bó cho em còn rất đau lòng đó.”
Cậu thanh niên da ngăm đen Hách Đản nói xen vào: “Thôi đi, còn tay ngọc nữa, vết thương trên mặt tôi mới khá đây này, lúc khử trùng, cô em y tá nhìn chằm chằm vào mặt tôi, xấu hổ đỏ cả mặt.”
Bùi Trí Minh mắng: “Mẹ nhà cậu, miệng vết thương nhỏ như vậy, ngwowifw ta không nghiêm túc nhìn sợ là không tìm thấy, cậu chắc chắn không phải vì người ta nhìn chăm chú quá mỏi mắt nên mới đỏ mặt chứ?”
Hoàng Hải Uy lắc đầu: “Các cậu nên học tôi đây này, vết thương của tôi ở lưng, em gái y tá tự tay bôi thuốc cho tôi…”
Bùi Trí Minh và Hách Đán liếc nhau, cùng mắng: “Ghê tởm!”
“Lưu manh!”
“Bị ngã xước lưng cũng tới bệnh viện, có xấu hổ hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-236-loc-minh-sam-co-doc-ca-doi-1.html.]
Nghe nội dung cãi nhau của ba người, Lộc Minh Sâm nghĩ có lẽ thứ bọn họ nên huấn luyện là đầu óc.
Vân Chi
“Các cậu…” Lộc Minh Sâm không nhịn nổi nữa: “Muốn thông đồng với ý tá thì mau cút, nếu không lát nữa miệng vết thương tự lành rồi.”
Kết quả ba người đồng loạt nhìn anh bằng ánh mắt lên án.
Lộc Minh Sâm liếc bọn họ: “Chuyện gì?”
Bùi Trí Minh vô cùng đau đớn nói: “Anh cho rằng chúng em không muốn sao? Vốn dĩ em gái y tá đang dịu dàng băng bó cho em, kết quả không biết ai hô một câu “Đoàn trưởng Lộc tới”.”
Anh ta giơ cánh tay mình lên cho Lộc Minh Sâm xem: “Anh cho rằng em bị thằng cháu trai Lục Thần Minh kia đánh bị thương sao? Không, là do em gái y tá băng bó trong lúc nóng vội đó.”
“Chỉ vì cô ấy vội vàng muốn tới ngắm anh!” Bùi Trí Minh làm ra biểu cảm tan nát cõi lòng: “Vừa nghe thấy anh tới bệnh viện, y tá nhàn rỗi trong bệnh viện đều lập tức hành động, bây giờ đang đứng đầy ngoài cửa.”
Hoàng Hải Uy cảm thán: “Lão đại, anh đã kết hôn rồi, vậy mà các cô ấy vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ!”
Hách Đán nói: “Què chân vẫn còn sức hút như vậy, đợi chân lành lại sợ là chúng em không còn chỗ dung thân.”
Lộc Minh Sâm không quan tâm ba kẻ thân kinh này nữa. Anh mặc lại quần áo của mình, nói: “Vậy các cậu tới tìm tôi làm gì?”
Bùi Trí Minh trả lời: “Chuyện này anh còn không hiểu? Y tá ở nơi này nhiều nhất, tuy rằng đều tới ngăm anh, nhưng nhiều người cơ hội cũng nhiều.”
Hách Đán xoa xoa mặt mình, nói: “Lỡ có người thích da đen thì sao?”
Hoàng Hải Uy cười: “Sao cậu không nói luôn là lỡ có người mắt mù?”
Hách Đán nói: “Tôi cũng không chê.”
Thấy bác sĩ Trần sắp không nhịn cười được nữa, Lộc Minh Sâm vô cùng mất mặt, định nhanh chóng kéo ba thằng ngốc này đi.
Bùi Trí Minh tích cực đưa cây nạng qua: “Làm ơn đi đứng khập khiễng một chút.”
Vừa nói anh ta vừa to gan lớn mật cởi bỏ hai cúc áo trên cùng của Lộc Minh Sâm, mơ hồ lộ ra xương quai xanh.
Hách Đán gật đầu tán đồng: “Như vậy nhìn giống người xấu hơn.” Chắc chắn đám con gái sẽ hết thích.
Sau đó anh ta vội vàng cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình, cài cúc kín cổng cao tường, cố gắng tạo dựng hình tượng cao lớn uy nghiêm, tràn đầy chính khí.
Hoàng Hải Uy muốn nói lại thôi, chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy lão đại như vậy càng mê người sao?
Đáng tiếc Bùi Trí Minh đã mở cửa ân cần đỡ Lộc Minh Sâm ra ngoài rồi, Hách Đán vội vàng chiếm bên còn lại.
Trong phòng khám, bác sĩ Trần có con gái đã mười tám không khỏi lắc đầu thở dài, đám đầu đất này, không biết trai đẹp càng hư hỏng, con gái càng thích sao?
Sau khi ra ngoài nhóm đầu đất mới ý thức được điểm này, dù bọn họ có đi sát Lộc Minh Sâm, ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, bày ra dáng vẻ hiên ngang, nở nụ cười mê người nhất của mình, dọc theo đường đi ánh mắt của các cô y tá vẫn chỉ dán chặt trên người Lộc Minh Sâm.
Dù anh chống nạng, quần áo không chỉnh tề, trên mặt có sẹo, cả người lười nhác, còn không để ai vào mắt…
Bùi Trí Minh không nhịn được oán giận: “Ánh mắt của mấy cô gái này kiểu gì thế không biết?”