Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 224: Tiền khiến con người ta thay đổi (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:49:15
Lượt xem: 763

“Cao Cường kia… Thật ra khi còn học cấp ba, quan hệ giữa bọn anh không tồi, tuy rằng thi thoảng cũng tranh cao thấp, nhưng là người rất khiêm tốn, làm việc đáng tin cậy.” Hoàn toàn khác người vừa rồi Tô Nhuyễn nhìn thấy.

Tô Nhuyễn không cảm thấy bất ngờ, loại người này đời trước cô thấy nhiều rồi.

“Khi học cấp ba, có phải điều kiện gia đình anh ta không tốt lắm hay không?”

“Ừ, cả nhà chỉ dựa vào một mình mẹ cậu ta chống đỡ, cha cậu ta chơi bời lêu lổng cả ngày, không phải đánh bài thì ngồi uống rượu nói khoác, khi ấy bọn anh ngồi cùng bàn, mỗi lần mua văn phòng phẩm anh đều mua giúp cậu ta một phần.”

Tô Nhuyễn hiểu rõ, có những người khi bạn giúp đối phương, đối phương sẽ nhớ ơn. Nhưng cũng có không ít người nội tâm tự ti, sau khi được người khác giúp đỡ sẽ cho rằng đối phương thương hại bố thí mình, ngược lại sinh lòng oán hận.

“Tiền nhiều gan lớn.” Tô Nhuyễn cười nói: “Tiền chỉ có thể phóng đại bản tính con người mà thôi. Người ưu tú có tiền sẽ càng ưu tú, mà người sau khi có tiền thay đổi hoàn toàn, có lẽ là vì trước đó che giấu bản thân vì cuộc sống vất vả mà thôi.”

Ngôn Thiếu Dục ngẫm lại mấy câu này, cười nói: “Em nói rất đúng.”

Tô Nhuyễn tò mò: “Anh làm khoán công trình thật sự là vì Tống Tiểu Trân à?”

Ngôn Thiếu Dục ngượng ngùng gãi đầu: “Ban đầu đúng là có một chút, người ta luôn nói vợ chồng nghèo trăm sự phiền, anh nghĩ nếu có đủ tiền, cô ấy sẽ không so đo tranh cãi với anh như vậy.”

“Chỉ là sau đó nói chuyện với nhau thêm vài lần anh phát hiện ra, cô ấy vẫn luôn đua đòi, còn chuyện gì cũng nghe lời mẹ, sau này sợ là sẽ khiến gia đình gà chó không yên.”

Vân Chi

Anh vẫn nhớ rõ khi cha mẹ mình chưa ly hôn, cuộc sống gia đình cả ngày gà bay chó sủa, cho nên vô cùng quý trọng bầu không khí gia đình hòa thuận vui vẻ hiện giờ, Tống Tiểu Trân có bà mẹ thích gây chuyện như vậy, chắc chắn gia đình không yên.

“Có điều bây giờ chủ yếu là vì không muốn tiếp tục sống cuộc sống lỡ gặp biến cố sẽ rơi xuống vực thẳm.” Ngôn Thiếu Dục nói: “Tuy rằng cuộc sống của gia đình mình hiện giờ rất an ổn, nhưng nếu thật sự gặp phải chuyện gì, sợ là vẫn phải nhìn sắc mặt người khác.”

Tô Nhuyễn bật cười, nhìn Ngôn Thiếu Dục có vẻ ổn trọng, nhưng thực chất vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, hiển nhiên là bị mấy lời của Cao Cường kích thích.

“Chỉ sợ cha mẹ không đồng ý.”

Trong niên đại này, đa số người có suy nghĩ giống với Tống Tiểu Trân, công việc nhà nước mới là lựa chọn tối ưu, cơ bản những người mạo hiểm kinh thương đều bị nói là đầu óc bã đậu.

Muốn thuyết phục Ngôn Thành Nho và Lý Nhược Lan sợ là không dễ dàng.

Ngôn Thiếu Dục nhìn Tô Nhuyễn, sau khi trải qua chuyện Võ Thắng Lợi, anh phát hiện ra cách nói năng hành động của cô em gái này của mình rất không bình thường. Ngôn Thiếu Thời còn quá nhỏ, các anh chị họ bên nhà họ Lý đều là người kiên định, anh em họ nhà họ Ngôn thì không cần nhắc đến, nghĩ tới nghĩ lui, người anh có thể thương lượng vậy mà chỉ còn lại một mình Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn không trực tiếp cho anh kiến nghị, mà nghiêm túc phân tích: “Thật ra mỗi bên đều có ưu thế riêng, loại trừ tình huống cực đoan, nếu mọi chuyện diễn ra bình thường, công việc nhà nước sẽ yên ổn nhẹ nhàng, có điều người mới vào đơn vị như các anh, trừ khi là nhân tài tuyệt diễm, nếu không đều phải làm chân chạy vặt vài năm, sau này cuộc sống sẽ giống như chú Ngôn với mẹ em, thật ra cũng không tồi.”

“Nếu ra ngoài mở công ty, sẽ vô cùng mệt mỏi, không có kinh nghiệm sẽ chịu thiệt nhiều lần, lỡ như thua lỗ, khả năng người nhà sẽ gặp tai ương theo.”

Tô Nhuyễn nhìn Ngôn Thiếu Dục cười nói: “Nhưng nếu kiếm được thành quả sẽ rất lớn, không chỉ tiền tài, mạng lưới quan hệ, kinh nghiệm sống, tâm cảnh tu dưỡng, tất cả đều phải thua thiệt một lần, mới có thể thu hoạch được.”

Ngôn Thiếu Dục suy tư, Tô Nhuyễn lại nói tiếp: “Nhưng mà em cảm thấy, hai mươi tuổi là tuổi tranh đua, có thể cố gắng, vẫn còn đường lui.”

“Chẳng lẽ anh đường đường là sinh viên, còn sợ sau này không tìm được việc làm sao?”

Nút thắt trong lòng Ngôn Thiếu Dục được cởi bỏ, suy nghĩ thông suốt: “Để anh cẩn thận ngẫm lại, cảm ơn em.”

Anh cười nói: “Nhận cô em gái này, nhà chúng ta đúng là nhặt được bảo rồi.”

Tô Nhuyễn chắp tay nói: “Như nhau, như nhau.”

Ngôn Thiếu Dục bật cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-224-tien-khien-con-nguoi-ta-thay-doi-2.html.]

“Có điều tên Cao Cường kia, anh vẫn nên cẩn thận.”

Ngôn Thiếu Dục thở dài nói: “Yên tâm đi, anh biết rồi.”

Nhưng mà, chuyện này không phải Ngôn Thiếu Dục không tìm Cao Cường là được.

Cuối tuần tuần sau đó, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm đến nhà họ Ngôn làm hột vịt muối. Trứng vịt là nhà anh họ con trai cậu Cả nuôi, hôm qua đưa tới hơn tám mươi quả, Lý Nhược Lan gọi Tô Nhuyễn qua học cách làm hột vịt muối.

Trong niên đại này, kỹ năng nấu nước đều dựa vào kinh nghiệm thế hệ trước truyền lại, Lý Nhược Lan nghĩ sau này Tô Nhuyễn sẽ phải theo Lộc Minh Sâm rời khỏi tỉnh Đông Lâm, nên tóm được cơ hội là truyền thụ cho cô đủ loại kỹ năng.

Tô Nhuyễn kéo Lộc Minh Sâm đi cùng, nhân lúc Lộc Minh Sâm và Ngôn Thành Nho, Ngôn Thiếu Thời ra ngoài tìm đất, cô không nhịn được nói với Lý Nhược Lan: “Mẹ, sau này mẹ biết món nào đều dạy anh ấy đi, để anh ấy cải thiện thức ăn cho con, con phải ăn sủi cảo hấp với canh cá viên cả tuần rồi.”

Lộc Minh Sâm là người không có ham muốn hưởng thụ vật chất, tất nhiên là không biết nấu ăn rồi. Hai người đã kết hôn, không tiện tới nhà họ Ngôn ăn chực, vì thế sau khi nhập học Tô Nhuyễn lập tức gặp phải tai ương.

Lộc Minh Sâm không cho Tô Nhuyễn nấu cơm, còn anh chỉ biết có ba món, cháo gạo kê, sủi cảo hấp và canh cá viên.

Cho dù anh có thay đổi các loại nhân sủi cảo, nhưng vẫn là sủi cảo. Sau khi ăn cả tuần, Tô Nhuyễn thật sự muốn nổi điên, nhưng Lộc Minh Sâm nghiêm túc nấu ăn cho cô như vậy, cô khó có thể nói được gì.

Lý Nhược Lan không nhịn được cười: “Minh Sâm cũng phải ôn tập đó, vậy mà mỗi sáng còn đi chợ mua đồ ăn tươi ngon mang về, cách hai ngày lại làm canh cá viên cho con ăn.”

“Mua đồ ăn tươi ngon sao không xào lên ăn!” Tô Nhuyễn nói: “Hình như anh ấy cho rằng tất cả đồ ăn trên đời đều có thể làm thành nhân sủi cảo, mẹ có biết sủi cảo nhân khoai tây hương vị thế nào không?”

“Nhân là khoai tây băm nhỏ xào lên, vỏ là khoai tây nghiền, hương vị đó… Lẽ ra con nên để lại hai cái cho mẹ nếm thử.”

Lý Nhược Lan nhíu mày nghe, sau đó lại cười ha ha: “Minh Sâm cũng nuốt trôi sao?”

Đương nhiên là Lộc Minh Sâm cũng ăn rồi, Tô Nhuyễn nghi ngờ ngoài những thứ không thể ăn, thứ gì anh cũng nuốt nổi.

Tô Nhuyễn hạ quyết tâm cuối tuần này tạm thời dạy thêm cho Lộc Minh Sâm hai món mới, nếu không cô thật sự phải tới trường ở trọ, đồ ăn trong căng tin trường học còn tốt hơn ở nhà.

Khi hai người đang nói chuyện, Lộc Minh Sâm và cha con Ngôn Thành Nho đã đào đất mang về, sau lưng còn có Ngôn Thiếu Dục tức giận đi theo.

Ngôn Thiếu Dục là người tính cách ôn hòa trầm ổn, hiếm khi mọi người thấy anh tức giận như vậy.

Lý Nhược Lan hỏi: “Làm sao vậy?”

Ngôn Thiếu Dục bực bội nói: “Cậu Phú Quý nói, Cao Cường đã tới tìm ông ấy.”

Biết trong tay ông ta có tin tức về công trình, tới hỏi thăm cũng không phải việc khó, nhưng mà làm như vậy quá ghê tởm.

Lý Nhược Lan cũng nhíu mày, tuy rằng bọn họ vẫn chưa tán đồng chuyện Ngôn Thiếu Dục nhận khoán công trình, nhưng bị người khác bắt nạt lại là chuyện khác.

Tô Nhuyễn nhướng mày nói: “Cậu Phú Quý nói thế nào?”

Ngôn Thiếu Dục đáp: “Thật ra Phú Quý muốn hợp tác với nhà chúng ta hơn, nhưng người quen biết “Chân nhỏ” kia không chỉ mình ông ấy, ông ấy nói Cao Cường lắm tiền nhiều của, sợ là công trình kia sẽ bị nẫng tay trên.”

“Ngày mai anh sẽ qua tìm cậu Phú Quý hỏi thăm tình huống.” Anh nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Nếu thành công, em có tham gia giông?”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Lộc Minh Sâm nhìn Tô Nhuyễn gật đầu dứt khoát, nếu anh nhớ không lầm, hình như cô đã bỏ tiền ra mua cổ phiếu hết rồi, tiền tiết kiệm của hai người cộng lại còn chưa tới ba ngàn, cô định tham gia thế nào?

Vì sao anh có cảm giác cô lại sắp làm ra chuyện lớn thế này?

Loading...