Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 221: Mắt chó nhìn người thấp (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:49:10
Lượt xem: 611

Ngày hôm sau ăn cơm sáng xong, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm đến nhà họ Ngôn một chuyến.

Tuy rằng Lý Nhược Lan bảo hai người chuyên tâm ôn tập, nhưng mà sau khi xa nhà một chuyến trở về, vẫn phải tới chào hỏi một tiếng, thuận tiện mang quà cho bọn họ.

Ngôn Thiếu Thời nhận được một chiếc đồng đồ điện tử màu lam, cậu cao hứng nhảy lên: “A… Chị, chị tốt quá, em yêu chị!”

Trong niên đại này, đối với học sinh trung học mà nói, đồng hồ điện tử vẫn là hàng xa xỉ, bốn năm chục đồng một cái, hơn nữa thành thị phía bắc bán chỉ có một loại, chiếc màu lam này mới lạ hơn nhiều.

Lý Nhược Lan sờ chiếc vòng tay trên cổ tay, nói dỗi: “Cần gì tốn kém như vậy, tốn không ít tiền nhỉ?”

Tô Nhuyễn cười nói: “Chiến hữu của anh Minh Sâm ở phía nam mang đến, bên đó thứ này không đắt.”

Chợ Nghĩa Ô vẫn luôn là nơi bán đồ rẻ nhất cả nước, giống chiếc đồng hồ điện tử kia của Ngôn Thiếu Thời, ở Đông Lâm phải mất trên dưới bốn chục, nhưng ở bên kia chỉ mất mười mấy đồng.

Cô không nhiều tiền lắm, chỉ mua một vài thứ mới lạ giá rẻ, quà cho Ngôn Thành Nho là một chiếc kẹp trang trí cà vạt, cho Ngôn Thiếu Dục là một chiếc đồng hồ có kèm máy tính.

Nhắc tới Ngôn Thiếu Dục, Lý Nhược Lan thở dài: “Hôm qua trường Thiếu Dục khai giảng, đã đi từ sáng rồi.”

Thấy khuôn mặt bà ấy lộ vẻ u sầu, Tô Nhuyễn nghi hoặc, hỏi: “Anh Thiếu Dục làm sao vậy?”

Ngôn Thiếu Thời thần bí nói: “Bạn gái anh ấy không thích nhà chúng ta, khả năng hai người bọn họ sẽ chia tay.”

Tô Nhuyễn hiểu rõ, lại ra vẻ không hiểu, hỏi: “Sao lại thế?”

“Không biết nữa, chỉ nói là Tiểu Trân không muốn.” Hình như Lý Nhược Lan cũng không hiểu rõ nguyên do: “Rốt cuộc nhà chúng ta làm sao? Chẳng lẽ hôm đó chúng ta có chỗ nào chậm trễ con bé?”

“Không phải là ghét bỏ gia cảnh nhà chúng ta không tốt chứ? Nhưng nhà ta đủ xứng với nhà con bé rồi.”

Hiển nhiên Ngôn Thiếu Dục chưa nói gì với Lý Nhược Lan, nhưng hình như Ngôn Thành Nho biết điều gì đó, ông ấy vội vàng nói: “Được rồi, đừng đoán nữa, khả năng không có duyên thôi. Thiếu Dục đã hai mươi hai rồi, nếu nó cảm thấy không thích hợp, vậy chắc là có đạo lý của nó.”

Lý Nhược Lan nói: “Không phải tại tôi thấy thằng bé buồn rầu sao? Dù sao bọn nó vẫn còn trẻ, chưa hiểu gì. Lỡ không phải vấn đề gì lớn, không đáng phải khổ sở như vậy, hai nhà kết thân tiếp xúc nhiều thêm vài lần là được.”

Ngôn Thành Nho nói: “Chút năng lực phán đoán này nó vẫn phải có, bà đừng nhọc lòng lung tung.”

Ngôn Thiếu Thời lại rất cao hứng: “Không muốn thì thôi, con cũng không thích cô bạn gái kia của anh ấy lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-221-mat-cho-nhin-nguoi-thap-1.html.]

Lý Nhược Lan trừng mắt lườm cậu một cái: “Lắm miệng, còn không mau đi làm bài tập đi, ngày mai thi trắc nghiệm đầu năm rồi, nếu thành tích sụt giảm mẹ sẽ tịch thu đồng hồ của con.”

Ngôn Thiếu Thời lập tức cảnh giác ôm lấy đồng hồ chạy về phòng.

Lý Nhược Lan cũng không rối rắm nữa, lại chuyển tay đưa một chiếc túi vải lớn cho Tô Nhuyễn: “Hôm nay hai đứa định tới trường học xem điểm thi nhỉ? Mang mấy thứ này cho Thiếu Dục giúp mẹ.”

“Ngày hôm qua thất thần, nó đi vội quá, đồ ăn cố ý chuẩn bị cho nó cũng chưa kịp mang đi.”

Khi tiễn hai người ra cửa, Lý Nhược Lan nhìn Lộc Minh Sâm đi lại không thoải mái, lo lắng hỏi: “Minh Sâm, con có chỗ nào không thoải mái à?”

Vân Chi

Tô Nhuyễn cũng đã phát hiện ra, buổi sáng khi thức dậy anh đi lại đã có chút không bình thường rồi, có điều rất nhanh đã khôi phục lại, cô còn tưởng rằng do buổi tối anh ngủ sai tư thế bị tê chân.

Thấy Lý Nhược Lan cũng hỏi, nghĩ tới mấy ngày vừa rồi vì đuổi theo cô anh đều ngồi trên ô tô, khi ở thành phố Thân còn có hành động cường độ cao, cô lập tức lo lắng: “Không phải hôm qua em mát xa cho anh quá mạnh tay chứ?”

Lộc Minh Sâm khó mà nói bởi tối hôm qua anh nằm mơ, thấy hồi mình còn là tân bị bị huấn luyện viên đá m.ô.n.g cả đêm, dẫn tới lúc nửa tỉnh nửa mê tránh né không cẩn thận bị trệch khớp, chỉ có thể cúi đầu cam chịu.

“Chúng ta tới bệnh viện trước, anh cũng nên kiểm tra lại rồi.”

Bởi vì lần kiểm tra lại này cần hơi nhiều thời gian, Tô Nhuyễn sợ buổi tiều Ngôn Thiếu Dục có tiết học, định nhân lúc nghỉ trưa đưa đồ qua cho anh ấy, bèn phân công nhau hành động. Lộc Minh Sâm ở lại bệnh viện kiểm tra, cô tới trường học tìm người.

Vừa qua tết âm lịch, vườn trường Đại học rất náo nhiệt, sinh viên về trường đều mặc quần áo mới tươi sáng thời thượng, hoặc ôm sách, hoặc kết bạn đi trên đường, trên người tất cả đều mang tinh thần phấn chấn.

Bọn họ có cuộc sống tinh thần phong phú, không mê mang về tương lai, có quy hoạch riêng của mình tất nhiên sẽ có một phần can đảm, đây là cuộc sống đời trước Tô Nhuyễn dốc lòng hướng tới.

Cô chậm rãi đi dạo một lát, sau đó mới tìm người hỏi thăm ký túc xá của Ngôn Thiếu Dục. Đối phương vô cùng nhiệt tình, trực tiếp dẫn đường giúp cô, khi tới ký túc xá còn cố ý chạy lên lầu ba gọi người giúp.

“Bạn cùng phòng của anh ấy nói, Ngôn Thiếu Dục không có nhà. Bảo là tới quán cà phê ở cửa đông, cô biết đường không?” Nam sinh kia nói.

Thấy đối phương còn định dẫn đường, cuối cùng Tô Nhuyễn mới phản ứng lại, hình như đối phương không giống người tiện đường dẫn cô tới đây, cô vội vàng nói: “Không cần, tôi biết đường, cảm ơn anh.”

Nam sinh kia đỏ mặt hỏi: “Đừng khách sáo, tôi là Lý Phi, sinh viên kiến trúc khóa tám mươi tám, cô thì sao?”

Tô Nhuyễn không ngờ đối phương muốn làm quen với mình, vội vàng nói: “Tôi không phải…”

Cô còn chưa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: “Sao cô lại ở đây?”

Loading...