Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 220: Mỹ nam kế (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:44:16
Lượt xem: 741

Mãi cho đến trước giờ đi ngủ, cửa phòng ngủ phụ vẫn không động tĩnh. Mặt Tô Nhuyễn không chút biểu cảm buông sách giáo khoa xuống, thầm nghĩ, cô phải không nói chuyện với Lộc Minh Sâm một tháng! Không, ngày ki cô sẽ chuyển đến ký túc xá trong trường, để Lộc Minh Sâm ở nhà một mình!

Nghĩ như vậy, cô căm giận đẩy cửa phòng vệ sinh ra, chuẩn bị tắm rửa, nào ngờ lại sững sờ.

Lộc Minh Sâm đang đứng trong phòng vệ sinh, soi gương bôi thuốc làm mờ sẹo. Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, phác họa rõ ràng toàn bộ đường cong cơ bắp xinh đẹp phần thân trên, dưới người là chiếc quần bộ đội, bởi vì soi gương người anh hơi cúi xuống, eo nhỏ m.ô.n.g cong, càng gợi cảm.

Khi ánh mắt Tô Nhuyễn sắp dính vào bên đó, cô lại trông thấy rõ ràng ai kia đang cố ý hóp bụng…

Tô Nhuyễn:……

Dây thần kinh bị quyến rũ lập tức tỉnh táo, cô phải cắn môi mới ngăn được bản thân bật cười.

Lộc Minh Sâm lại giả vờ vừa nhìn thấy cô, còn làm trò cẩn thận bôi kem trị sẹo lên vết sẹo trên mặt, chỉ thiếu điều nói thẳng “Xem anh có nghe lời không này”.

Tô Nhuyễn làm lơ ân cần trong mắt anh, chỉ nheo mắt đảo qua dáng người hấp dẫn trước mặt, lộ vẻ tán thưởng không hề keo kiệt.

Mỹ nhân kế cũng đã dùng rồi, không có lý nào cô không hưởng thụ phúc lợi này.

Không quá nửa phút sau, Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng: “Em định đi tắm à? Anh ra ngoài ngay đây.” Sau đó gần như chạy trối chết.

Nhìn hai tai đỏ bừng của anh, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười, ngây thơ muốn c.h.ế.t còn dám dùng mỹ nhân kế, không biết tự lượng sức mình.

Khi Tô Nhuyễn cho rằng chiêu trò hôm nay đã chấm dứt, cô lại phát hiện ra, anh chàng Lộc Minh Sâm này vô cùng có nghị lực.

Lúc cô vừa đắp mặt nạ xong chuẩn bị nằm xuống, Lộc Minh Sâm xách theo thảm lông gõ cửa bước vào, trên người vẫn mặc bộ quần áo “Quyến rũ” trước đó, không biết phải xây dựng tâm lý bao lâu, anh mới dùng ngữ điệu tự nhiên nói: “Lưng và chân anh đau quá, phiền em xoa bóp giúp anh một chút.”

Tô Nhuyễn ngồi dậy, ánh mắt trắng trợn quét quanh eo anh một vòng: “Eo với đùi cũng xoa bóp?”

Lộc Minh Sâm ngập ngừng, rồi kiên định nói: “Xoa!”

Tô Nhuyễn nghe ra được vài phần khí thế đập nồi dìm thuyền, cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Tới đây.”

Lộc Minh Sâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, hình như sợ Tô Nhuyễn đổi ý, vội vàng nằm xuống giường, còn tự giác phủ tấm thảm lông lên lưng mình.

Tô Nhuyễn lại xốc thảm lông lên: “Em mệt, không có sức, không xoa bóp qua thảm lông, được không?”

Cơ thể Lộc Minh Sâm cứng đờ, cuối cùng vẫn nói: “Được!”

Nhưng mà tay Tô Nhuyễn vừa chạm vào lưng anh, hai tai anh đã lập tức đỏ bừng. Cô giả vờ muốn chạm vào eo anh, Lộc Minh Sâm vẫn nằm yên giả chết, chỉ là cả lỗ tai đã đỏ lên.

Giống như mỹ nam đáng thương nhỏ yếu bất lực, không dám phản kháng trước bạo quân Tô Nhuyễn.

Trong lòng Tô Nhuyễn thoải mái không ít, cuối cùng liếc mắt thưởng thức một lần cơ thể hấp dẫn kia, sau đó đắp thảm lông lại cho anh, rồi bắt đầu nghiêm túc mát xa.

Dù anh không nói cô cũng biết, sức khỏe của anh còn chưa tốt ngồi xe ô tô bốn năm ngày chắc chắn không dễ chịu.

Hiển nhiên Lộc Minh Sâm cũng đã nhận ra Tô Nhuyễn đang nghiêm túc mát xa thả lỏng cơ bắp giúp mình, trong lòng anh không khỏi sinh ra cảm giác áy náy. Anh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, anh không nên chưa nói tiếng nào đã rời đi.”

Tô Nhuyễn “Ừ” một tiếng, động tác tay không ngừng lại, vừa đặt câu hỏi không nghe ra được buồn vui: “Vì sao?”

Lộc Minh Sâm ngập ngừng một lát, mới mở miệng: “Rạng sáng hôm đó nhận được tin tức chiến hữu hy sinh, vội vàng về tham dự tang lễ.”

Tô Nhuyễn biết Lộc Minh Sâm có một chiếc máy nhắn tin chuyên dùng nhận nhiệm vụ, nghe thấy lý do này cô dừng một chút, sau đó vẫn lạnh lùng hỏi tiếp: “Cho nên?”

Vân Chi

“Đây là lý do anh ra đi không lời từ biệt sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-220-my-nam-ke-2.html.]

Lộc Minh Sâm yên lặng một lúc lâu, sắc đỏ trên tai nhanh chóng rút đi, chỉ nhìn qua gáy cũng có thể cảm nhận được cảm xúc uể oải trên người anh.

Tô Nhuyễn không muốn ép buộc anh lắm, nhưng lại cảm thấy đây là cơ hội khó có được, ít nhất cô phải biết rõ khúc mắc trong lòng anh, để sau này bốc thuốc đúng bệnh.

Ngay khi cô không nhịn được muốn từ bỏ, cuối cùng Lộc Minh Sâm cũng mở miệng: “Con cậu ấy mới ba tuổi, vợ cậu ấy khóc ngất đi, còn cả cha mẹ cậu ấy…”

Tô Nhuyễn mơ hồ hiểu được một chút suy nghĩ của Lộc Minh Sâm.

Nghe Lý Nhược Lan kể là biết, tình cảm giữa Lâm Vi Vi mẹ của Lộc Minh Sâm và Lộc Mãn Tường cha anh rất tốt, mà cái c.h.ế.t của Lâm Vi Vi, chắc hẳn có quan hệ rất lớn với việc cha anh hy sinh.

Chuyện này cũng trở thành một khúc mắc trong lòng Lộc Minh Sâm, bản thân anh không sợ chết, lại không muốn thấy người khác bi thương.

Cho nên anh cứng rắn chặt đứt mọi ràng buộc, không chỉ vì để bản thân có thể ra đi không hề vướng bận, còn vì không muốn người khác khổ sở đau lòng vì anh.

Trong khoảnh khắc ấy Tô Nhuyễn có chút đau lòng, thật ra người này có một trái tim yếu ớt, nhưng nghĩ đến cách anh làm, còn cả đời trước nhiều người đau lòng vì anh như vậy, cô lại không nhịn được nổi giận.

“Cho nên thế nào?” Cô vỗ mạnh một cái, khiến Lộc Minh Sâm đang lâm vào cảm xúc uể oải giật mình ngẩng đầu lên.

Tô Nhuyễn lén lút rụt tay lại, có chút xấu hổ. Vì nhất thời tức giận, cô không để ý, trực tiếp thuận tay vỗ xuống… Đúng là rèn luyện từ s.ú.n.g thật d.a.o thật có khác, co dãn không tệ.

Cũng may linh hồn cô là người trải đời vài thập niên rồi, nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ của Lộc Minh Sâm, cô lập tức tỏ vẻ hoàn toàn không nhận ra mình vừa làm gì, cả giận mắng: “Anh sợ anh c.h.ế.t đi, em với mẹ em sẽ đau lòng giống vợ và cha mẹ chiến hữu anh, cho nên dứt khoát không để ý tới mọi người?”

Anh đúng là khôi hài thật đấy, không muốn mọi người đau lòng, anh có thể lựa chòn đừng c.h.ế.t mà!”

“Hoặc là anh muốn chết, nhưng không muốn mọi người đau lòng, vậy sao anh không đi làm người xấu đi, làm cái loại tội ác tày trời ấy!”

“Đảm bảo anh bị đem đi xử bắn, mọi người không chỉ không đau lòng vì anh, còn vỗ tay tỏ ý vui mừng, hoan hô nhảy nhót đó!”

Lộc Minh Sâm nhất thời á khẩu không trả lời được.

Lửa giận của Tô Nhuyễn vẫn chưa tắt: “Anh chọn chức nghiệp vĩ đại như vậy, lại làm tốt như vậy, khiến mọi người tôn kính anh, thích anh, nhưng lại không muốn người khác nhớ thương anh. Chính anh muốn làm hòa thượng, còn ép người khác cũng phải vô tình vô nghĩa giống anh, em thấy anh là ỷ vào mọi người thích anh, mới không kiêng nể gì bắt nạt người khác nhỉ?”

“Hay là nên nói, lãnh đạo của anh, chiến hữu của anh, quần chúng nhân nhân… Tất cả đều có quyền nhớ thương anh, chỉ có em là không thể, em không có tư cách ấy có phải không?”

Cô càng nói càng giận, trực tiếp đẩy anh một cái: “Vậy sao anh phải đối xử tốt với em như thế? Vì sao phải tới cứu em? Bây giờ lại dỗ em làm gì?”

“Anh mau đi đi, em đảm bảo sẽ lập tức quên anh, sau này không bao giờ gặp anh nữa!”

Dứt lời cô thở phì phì, xoay người đắp chăn ngủ.

Một lúc lâu sau, tuy rằng Lộc Minh Sâm không nói gì, nhưng vẫn nằm đó không rời đi.

Tô Nhuyễn âm thầm thở phào một hơi, khúc mắc hơn hai mươi năm không phải dăm ba câu là có thể cởi bỏ, nhưng anh chịu nói ra vài câu, rõ ràng còn vướng bận cô, chứng tỏ đã có chút thay đổi.

Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn đứng dậy tắt đèn, chủ động vươn người qua, vén một góc chăn lên đắp giúp anh: “Không đi thì tới gần chút, em sợ.”

Lộc Minh Sâm yên lặng xoay người ngồi dậy, sang phòng cách vách.

Tô Nhuyễn còn tưởng rằng anh lại giở chứng, đang nghĩ nên làm gì bây giờ, thì trông thấy Lộc Minh Sâm ôm chăn tới.

Khi anh giũ chăn ra định nằm xuống, Tô Nhuyễn càng nghĩ càng giận, bực mình đá qua một cái: “Nói một câu sẽ c.h.ế.t à!”

Lộc Minh Sâm cứng đờ, Tô Nhuyễn co chân lại như không có chuyện gì, con mẹ nó co dãn đàn hồi thật!

Ừm, hết giận rồi.

Loading...