Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 219: Mỹ nam kế (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:44:14
Lượt xem: 679
Lộc Minh Sâm lên lầu, quả nhiên trông thấy cửa phòng trộm đã đóng chặt, cũng may anh vẫn giữ chiếc chìa khóa dự phòng lấy từ chỗ Lý Nhược Lan.
Mở cửa vào nhà liền trông thấy Tô Nhuyễn mặt không biểu cảm đang ôm chăn gối của anh đi về phía phòng ngủ phụ.
Lộc Minh Sâm vội vàng bước đến, hai ngày nay ban ngày không nhìn ra điều gì, nhưng buổi tối khi đi ngủ rõ ràng Tô Nhuyễn vẫn sợ hãi, tuy rằng không nghiêm trọng như ngày đầu, nhưng vẫn sẽ gặp ác mộng, vào lúc này sao anh có thể để cô ngủ một mình?
Nhưng mà tính tình Tô Nhuyễn bướng bỉnh không phải bình thường, cô lạnh lùng hừ một tiếng: “Làm gì thế? Đi chấp hành nhiệm vụ của anh đi.”
Nói xong cô vòng qua anh, ném chăn gối vào phòng ngủ phụ, dứt khoát tỏ quyết tâm làm một người bạn cùng phòng không quan tâm đến nhau.
Lộc Minh Sâm có chút đau đầu, cố gắng vơ vét những lời nói lấy lòng con gái trước kia Hoàng Hải Uy hay nhắc tới. Lúc anh còn chưa nghĩ ra biện pháp đối đãi, đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền tới, anh vội vàng ra mở cửa.
Người tới là Lý Nhược Lan, bà ấy xách theo một túi đồ lớn bước vào: “Từ xa đã nhìn thấy xe jeep lái qua bên này, mẹ đoán chắc là hai đứa đã về.”
Vân Chi
Nói tới đây, bà ấy lại oán trách: “Hai đứa còn biết đường về.” Rồi trừng mắt với Tô Nhuyễn: “Đã khai giảng ba bốn ngày rồi, con có biết học kỳ này quan trọng đến mức nào hay không? Quá không biết chừng mực!”
Tô Nhuyễn đổ lỗi vô cùng thành thạo: “Do Lộc Minh Sâm có nhiệm vụ gấp, anh ấy lại không yên tâm để con về một mình, cứ khăng khăng bắt con chờ anh ấy.”
Lộc Minh Sâm:……
Lộc Minh Sâm chỉ có thể bóp mũi nhận: “Vâng, đều là lỗi của con.”
Cũng may Lý Nhược Lan không phải người bắt bẻ nhiều, bà ấy chỉ nói “Sau này không được như vậy nữa”, rồi bắt đầu sắp xếp lại túi đồ mình mang đến.
“Hai đứa đi lại cả ngày chắc cũng mệt mỏi rồi, hôm nay ăn tạm một bữa, sau đó nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Đây là sủi cảo và màn thầu, giữ lạnh ngoài ban công chắc có thể ăn được hai ngày, lúc Tô Nhuyễn đi học, Minh Sâm ở nhà một mình hâm nóng lên là ăn được.”
Sau đó bà ấy không nhịn được lại càm ràm Tô Nhuyễn: “Bây giờ kết hôn cũng kết xong rồi, không còn chuyện gì vướng bận nữa, con chuyên tâm ôn tập cho mẹ, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện thi đại học, biết chưa?”
Bà ấy vừa càm ràm, vừa mang đồ ra để ngoài ban công với Tô Nhuyễn, còn Lộc Minh Sâm thì tự giác cầm giẻ lau lau bàn, đi xa vài ngày, trong phòng đã tích thêm một lớp bụi bẩn.
Khi đi ngang qua cửa phòng bếp, anh mơ hồ nghe thấy tiếng Lý Nhược Lan đang dạy dỗ Tô Nhuyễn: “Con lại cãi nhau với Minh Sâm gì thế? Đừng cho là mẹ không nhìn ra…”
Anh ngó đầu vào, liếc nhìn Tô Nhuyễn ngoan ngoãn đứng trước mặt Lý Nhược Lan nghe dạy dỗ, đột nhiên nhanh trí nghĩ tới điều gì đó.
Sau khi suy xét cẩn thận, anh cao giọng hỏi: “Mẹ, cái chăn kia của con nặng mấy cân?”
“Cái gì?” Lý Nhược Lan ra khỏi phòng bếp: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
Tuy rằng hỏi như thế, nhưng bà ấy vẫn nhanh chân đi vào phòng ngủ chính xem xét chăn đệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-219-my-nam-ke-1.html.]
Tô Nhuyễn lập tức nhận ra Lộc Minh Sâm định làm gì. Cô trợn trừng mắt nhìn anh. Lộc Minh Sâm giả vờ không nhìn thấy, đi theo sau Lý Nhược Lan, giải thích: “Người nhà chiến hữu của con ở phía nam muốn qua bên này tùy quân, chỗ bọn họ ấm áp, không biết phía bắc chúng ta làm chăn nặng mấy cân mới thích hợp.”
“Còn phải xem ở chỗ nào, nếu ở nhà lầu có máy sưởi thì khoảng sáu bảy cân là đủ rồi, nếu ở nhà trệt phải tám cân… Ơ?”
Vừa vào phòng ngủ chính, Lý Nhược Lan đã phát hiện ra trên giường chỉ có một chiếc chăn, bà ấy nghi hoặc nhìn về phía Tô Nhuyễn.
Lộc Minh Sâm lập tức tỏ vẻ ngượng ngùng: “A, vừa rồi quên mất, chăn của con bị Tô Nhuyễn ôm qua phòng ngủ phụ rồi.”
Tô Nhuyễn khoanh tay trước ngực, nhìn Lộc Minh Sâm, khinh bỉ một tiếng. Cô đang định giải thích, thì nghe thấy Lý Nhược Lan vui mừng nói: “Xem ra mẹ trách oan hai đứa rồi, hóa ra hai đứa đã chuẩn bị tốt chuyên tâm học tập.”
Ánh mắt bà ấy đảo qua Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn: “Vốn dĩ mẹ đang lo lắng hai đứa còn trẻ ham chơi, không có tâm trạng học hành.”
“Như vậy khá tốt, Minh Sâm, thành tích thi nghiên cứu sinh vòng sơ khảo của con cũng sắp có rồi nhỉ?”
Nói tới đây, bà ấy thầm tính toán: “Có phải trong hai ngày tới không? Mai con qua trường học xem thử đi.”
“Nếu như thi đỗ, con cũng nên chuyên tâm chuẩn bị cho vòng hai.” Bà ấy dặn dò thêm: “Tô Nhuyễn còn nhỏ, tính tình vẫn chưa ổn trọng, con để ý đến con bé chút, nếu không tháng sáu năm nay con tới thành phố Yến học nghiên cứu sinh rồi, Tô Nhuyễn thi không đậu, lúc ấy hai đứa lại khóc.”
Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm với biểu cảm cứng đờ còn phải ngoan ngoãn gật đầu, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Lý Nhược Lan khó hiểu nhìn cô: “Cười cái gì mà cười? Mẹ nói sai chỗ nào sao? Đừng tưởng rằng kết hôn rồi là mẹ không quản được con, để mẹ biết thành tích của con giảm xuống, con qua ký túc xá trong trường ở đi, thứ bảy chủ nhật mới được về, nghe thấy chưa?”
Lộc Minh Sâm sợ bà ấy bắt Tô Nhuyễn đi ở trọ trong trường từ ngày mai, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ nhắc nhở cô ấy.”
Nghe thấy vậy, Tô Nhuyễn cười càng vui hơn.
Nên dặn dò đã dặn dò xong, Lý Nhược Lan chuẩn bị ra về: “Hôm nay hai đứa nghỉ ngơi cho khỏe trước đi. Minh Sâm, con nhớ ngày mai qua trường đại học tra thành tích nhé, khi về bắt đầu điều chỉnh tâm trạng, đều ngoan ngoãn ôn tập cho mẹ, biết chưa?”
Hai người đều vội vàng gật đầu không ngừng.
Tiễn Lý Nhược Lan xong, Tô Nhuyễn nhìn về phía Lộc Minh Sâm nở nụ cười trào phúng, vui sướng khi người ta gặp họa, sau đó nhanh chóng thu lại sắc mặt tiếp tục coi anh như người vô hình.
Lộc Minh Sâm:……
Dùng mẹ vợ áp chế không chỉ thất bại, ngược lại còn khiến Tô Nhuyễn giận thêm.
Anh thở dài, nhất thời không biết làm sao, đành phải chui vào phòng bếp nấu cơm trước. Món ăn vẫn là cháo gạo kê và sủi cảo như cũ.
Có điều Tô Nhuyễn vẫn không thèm ngồi cùng bàn ăn cơm với anh, anh đành phải tùy tiện ăn vài miếng rồi quay về phòng ngủ phụ, đóng cửa phòng lại.
Lúc này Tô Nhuyễn mới chậm rãi xuống phòng bếp, cô vừa ăn sủi cảo vừa nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ phụ, nở nụ cười châm biếm, phạm lỗi còn không chịu giải thích, nghĩ cô dễ dỗ lắm sao?