Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 218: Phòng cháy phòng trộm phòng chiến hữu (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:44:13
Lượt xem: 702
Tô Nhuyễn nghe tiếng tim đập của đối phương, cuối cùng cơ thể dần thả lỏng, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Lộc Minh Sâm cúi đầu nhìn, đau lòng sờ lên khuôn mặt trắng bệch của cô.
Ngày hôm sau, Tô Nhuyễn mở mắt ra, phát hiện bản thân vẫn nằm trong lòng Lộc Minh Sâm như cũ, dù cách một lớp áo sơ minh, độ ấm từ da thịt đối phương vẫn có thể xua tan lạnh lẽo trong cơ thể cô, khiến cô vô cùng an tâm, cũng khiến cô lười biếng không muốn cử động.
Điện thoại đầu giường vang lên, Lộc Minh Sâm dựa vào đầu giường đang định nói chuyện, lại trông thấy Tô Nhuyễn một giây trước còn trợn tròn mắt không biết suy nghĩ gì đã nhắm mắt lại, giống như đứa bé sợ hãi khi bị bắt tại trận.
Lộc Minh Sâm bật cười, có lẽ cô không biết, anh có thể nhìn rõ từng cử động của cô.
Anh nhẹ nhàng buông cô ra, xoay người nghe điện thoại, là cục công an thành phố gọi tới, bảo lát nữa Tô Nhuyễn có thời gian thì qua đó lấy lời khai.
Cũng đúng thôi, đã gần mười giờ rồi.
Lộc Minh Sâm quay đầu lại, nhìn Tô Nhuyễn đang giả vờ ngủ một cái, đứng dậy đi rửa mặt.
Đợi anh ra ngoài, quả nhiên Tô Nhuyễn cũng đã dậy, chỉ là Lộc Minh Sâm cảm thấy hình như có điểm nào đó không đúng.
Cô không nói một lời rửa mặt mặc quần áo, xuống lầu ăn cơm, sau đó lập tức tới đồn cảnh sát, lại coi anh như người vô hình rồi.
Là trở mặt không nhận người sao?
Biểu cảm của nữ cảnh sát hôm qua ghi lời khai cho Tô Nhuyễn có vẻ nghiêm túc, hiển nhiên đã tra được manh mối gì đó.
Sau khi nói chuyện, Tô Nhuyễn mới biết gã cảnh sát mập mạp tên Văn Lượng kia đã bị bắt lại, vụ án còn phải điều tra kỹ càng tỉ mỉ, có điều qua miệng tên La Cẩu bị cô trói lại kia, có vẻ người bị hại không chỉ mình cô.
Tô Nhuyễn biết gì khai nấy, sau đó hỏi tới tình hình của Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương.
“Không có gì đáng ngại, đám người đó biết cô chạy thoát, không dám làm gì bọn họ, chỉ chịu chút đau khổ, bây giờ tiền và cổ phiếu đều lấy lại rồi.”
“Đợi chiều nay ghi lời khai xong, bọn họ cũng có thể ra về.”
Tô Nhuyễn gật đầu.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, cô gặp được Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương được cảnh sát dẫn từ ngoài vào, gò má hai người đều sưng lên, hiển nhiên chính là chút đau khổ mà cảnh sát nói.
Trong lòng Tô nhuyễn rất cao hứng, có điều nhìn thấy cô đối phương lại không cao hứng. Tô Thanh Thanh hùng hổ bước tới, dáng vẻ hưng sư vấn tội.
Tô Nhuyễn chủ động đến gần Lộc Minh Sâm đang ngồi nói chuyện với cảnh sát ở trước bàn làm việc, vươn tay ra khoác tay anh.
Lộc Minh Sâm kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô một cái, hơi nghiêng người để cô khoác tay mình thoải mái hơn, rồi tiếp tục nói chuyện với cảnh sát.
Còn Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đi tới trước mặt Tô Nhuyễn, vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn và chiếc nạng mang tính nhận diện cao kia, cả hai đồng loạt dừng bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-218-phong-chay-phong-trom-phong-chien-huu-2.html.]
Sao Lộc Minh Sâm lại ở chỗ này?
Có vẻ Lộc Minh Sâm cũng đã nhận ra, khi quay đầu lại nhìn thấy hai người, đôi mắt phượng lập tức trở nên lạnh lẽo, khiến Tô Thanh Thanh vội vàng trốn ra sau Hoắc Hướng Dương.
Lộc Minh Sâm nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với cảnh sát, nhẹ nhàng bảo Tô Nhuyễn: “Đi thôi.”
Thấy anh đứng dậy, Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương vô thức lui qua một bene, tự giác nhường đường.
Lộc Minh Sâm lại dừng chân, liếc hai người kia, lạnh lùng nói: “Tôi nhớ kỹ khoản nợ lần này, lần sau còn lượn lờ trước mặt Tô Nhuyễn, đừng trách tôi tính cả nợ cũ nợ mới.”
Hoắc Hướng Dương cố tỏ vẻ kiên cường nói: “Chúng tôi chỉ muốn chạy đi báo cảnh sát trước.”
Lộc Minh Sâm lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, rồi đi thẳng.
Tô Nhuyễn quay đầu lại nhìn hai người mỉm cười trào phúng, khiến Tô Thanh Thanh tức giận dậm chân.
Ra khỏi đồn cảnh sát, thấy bầu không khí không tồi, Lộc Minh Sâm chủ động tìm đề tài: “Em có thể giao cho anh mấy cái cổ phiếu kia, anh sẽ tìm người bán giúp em, hoặc là lần sau anh sẽ cùng em qua bên này.”
Tô Nhuyễn rụt tay lại, thờ ơ nói: “Em đưa phần của anh cho anh, anh bán phần của mình là được, em không cần anh quan tâm, dù sao hai ta cũng không thân.”
Lộc Minh Sâm:……
Người ta luôn nói phụ nữ trở mặt như lật sách, bây giờ anh coi như đã hiểu rồi.
Mặc dù nói với Lộc Minh Sâm hai ta không thân, nhưng Tô Nhuyễn dùng người lại không khách sáo chút nào. Trên đường về nhà cô còn yên cầu đi vòng qua Nghĩa Ô một chuyến, bỏ ra mấy trăm đồng mua vài túi tài liệu đủ các màu sắc, như vậy đến kỳ nghỉ hè cô không phải xuôi nam thêm chuyến nữa rồi.
Sau khi trải qua chuyện lần này, mấy năm tới cô đều không muốn xa nhà.
Mười ba tháng giêng, cuối cùng bọn họ cũng về tới tỉnh Đông Lâm. Tới dưới lầu khu tập thể Bình An, Tô Nhuyễn nhiệt tình mời Bùi Trí Minh lên nhà chơi: “Quãng đường này vất vả nhất chính là cậu, mặt búp bê cũng gầy rồi, nhưng mà rất đẹp trai.”
Bùi Trí Minh bị cô chọc cười, đang định nói gì đó Lộc Minh Sâm đã đứng chắn trước mặt, cướp lời: “Cậu ta còn nhiệm vụ, phải về đơn vị, không lên nhà nữa.”
Tô Nhuyễn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó vẫy tay với cả hai người: “Vậy hai người đi đường cẩn thận chút, tạm biệt.” Nói xong cô xoay người lên lầu.
Vân Chi
Lộc Minh Sâm:……
Bùi Trí Minh cẩn thận hỏi: “Lão đại, anh về bộ đội cùng em không?”
Lộc Minh Sâm lạnh lùng liếc qua, chân nhấc lên đi theo Tô Nhuyễn về nhà.
Bùi Trí Minh bật cười: “Lão đại, không làm được thì gọi điện cho Hoàng Hải Uy nhé.”