Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 216: Xin lỗi, anh sai rồi 2)

Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:44:10
Lượt xem: 746

Tô Nhuyễn ngây ngốc nhìn anh , môi mấp máy nhiều lần, cuối cùng mới đuổi đi được sợ hãi trong lòng, thốt ra vài âm khí: “Lộc Minh Sâm……”

“Là anh, anh tới rồi, đừng sợ.” Giọng Lộc Minh Sâm dịu dàng trước nay chưa từng có, anh vươn người vào xe, duỗi tay sờ đầu cô, cẩn thận kiểm tra tình trạng vết thương: “Bị thương rồi? Đau chỗ nào?”

Tô Nhuyễn lắc đầu theo bản năng,

Lộc Minh Sâm đỡ cô dậy, nhẹ nhàng nói: “Xuống xe trước đã.”

Tô Nhuyễn ngoan ngoãn mượn lực từ anh đứng dậy, nhưng mà khoảnh khắc khi xuống xe, hai chân cô mềm nhũn thiếu chút nữa đã quỳ xuống.

“Tô Nhuyễn!” Lộc Minh Sâm cả kinh, duỗi tay đỡ lấy eo cô nửa bế lên, lúc này mưới nhận ra cả người cô đang run rẩy.

Chua xót và đau lòng khó có thể miêu tả trào ra từ lồng ngực, cô gái này nên vĩnh viễn mang dáng vẻ tự tin thong dong mới đúng.

Hành động nhanh hơn ý thức, Lộc Minh Sâm ôm chặt người vào lòng, bàn tay chuyển dần từ gáy xuống lưng cô, dịu dàng trấn an: “Không sao đâu, đừng sợ, anh tới rồi.”

“Xin lỗi.”

Vân Chi

Anh chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của cô: “Xin lỗi, tại anh đến muộn…”

Hơi thở quen thuộc quanh người và bàn tay vỗ về trấn an sau lưng, cuối cùng đã kéo lại được thần kinh đang c.h.ế.t lặng của Tô Nhuyễn. Cô nâng tay lên bám chặt vòa góc áo anh, nói khẽ: “Sao bây giờ anh mới đến…”

Thấy lúc này rồi cô vẫn khắc chế bản thân không oán giận mình nửa câu, trái tim Lộc Minh Sâm lại đau xót.

Đột nhiên anh nhớ tới câu nói của chính ủy Vương: “Cô vẫn là trẻ con, chẳng lẽ mười tám năm trước cô ấy không khổ sao?”

Sao lại không khổ? Nếu như không khổ, sao sau khi vừa thoát khỏi cái c.h.ế.t cũng không dám toàn tâm toàn ý ỷ lại vào người khác? Sao anh lại cho rằng cô bình tĩnh lý trí, sẽ không tổn thương…

Nhưng anh đã làm gì?

Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô, hối hận nói: “Nhuyễn Nhuyễn, xin lỗi, xin lỗi em, anh sai rồi…” Anh không nên ỷ vào em bao dung thương tổn em.

Anh Văn bò ra từ xe cảnh sát bị đ.â.m biến hình, vuốt vết m.á.u trên đầu, rút s.ú.n.g ra chỉ vào bọn họ nói: “Các người là ai? Sao dám công nhiên tập kích cảnh sát?”

Anh ta vẫy tay bảo mấy người phía sau: “Toàn bộ đều là kẻ cướp, bắt toàn bộ mang về cho tôi.”

Lộc Minh Sâm ấn đầu Tô Nhuyễn vào n.g.ự.c mình, biểu cảm dịu dàng trên mặt lập tức rút đi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã cảnh sát tai to mặt lớn kia: “Mày nói ai là kẻ cướp?”

Bùi Trí Minh cũng đã tới gần, đầu tiên đưa nạng cho Lộc Minh Sâm, sau đó chỉ vào bộ quân trang trên người mình, dùng giọng không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Anh nói ai là kẻ cướp?”

Trong lòng anh Văn thầm kêu không ổn, tàn nhẫn nói: “Ai biết có phải chúng mày mặc quân trang để lừa gạt người khác không?”

Ngoài miệng nói vậy trong lòng lại đang chửi mẹ nó, rốt cuộc La Cẩu kia trêu chọc phải loại người nào vậy?

Chuyện đến nước này, chỉ khi mang người về anh ta mới có đường sống.

“Nếu là quân nhân thật, không ngại theo chúng tôi một chuyến chứ.”

Đám cảnh sát xung quanh giơ s.ú.n.g lên, đi về phía bọn họ.

“Cẩn thận.”

Lộc Minh Sâm vỗ về sống lưng Tô Nhuyễn trấn an, vừa cường ngạnh nói: “Cảnh sát đuổi bắt phạm nhân không ai ép người ta vào đường c.h.ế.t giống chúng mày.”

“Nhìn qua còn giống đám đầu trộm đuôi cướp hơn.”

Sắc mặt anh Văn kia đầy ác độc: “Chúng mày chống lại lệnh bắt, đừng trách chúng tao không khách sáo.”

Vừa nói vừa tới gần, dáng vẻ giống như chuẩn bị nổ súng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-216-xin-loi-anh-sai-roi-2.html.]

Bùi Trí Minh lắc điện thoại vệ tinh trong tay: “Chỉ cần anh không sợ cấp trên trách tội, cứ việc bắn.”

Sau đó nói với đám cảnh sát xung quanh: “Tôi đã gọi điện thoại cho cảnh sát tỉnh rồi, nếu các anh là cảnh sát thật, chắc là không ngại chờ lãnh đạo của các anh tới đây đâu nhỉ?”

Anh Văn âm thầm cắn răng, giãy giụa lần cuối: “Cô ta thương tổn con tin trên xe, nghe nói vết thương rất nặng, cần cứu chữa khẩn cấp.” Nói xong anh ta bước tới, định mở cửa sau xe.

Tô Nhuyễn vội vàng ngăn cản: “Không được, không được để anh ta mang người đi.”

“Được.” Lộc Minh Sâm lên tiếng, tay ôm cô không nhúc nhích, cánh tay kia vươn ra bóp chặt cổ tay gã cảnh sát mập mạp, hung hăng hất văng ra.

Bùi Trí Minh cũng bước đến, trực tiếp chắn trước cửa sau xe, không cho ai tới gần.

Anh Văn kia bị ném lảo đảo, thấy cảnh sát tỉnh có thể đến bất cứ lúc nào, ánh mắt anh ta lộ vẻ tàn nhẫn, ra lệnh cho đám đàn em: “Bằng bất cứ giá nào, bắt tất cả bọn cướp này lại cho tôi.”

“Kiên trì chống đối có thể nổ súng.”

Lộc Minh Sâm kéo Tô Nhuyễn ra sau bảo vệ, chuẩn bị chiến đấu.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng tiếng còi cảnh sát cũng tới gần. Vẻ mặt anh Văn kia trở nên dữ tợn, ánh mắt thay đổi nhiều lần, sau đó vẫn bảo mọi người buông s.ú.n.g xuống.

Đoàn người theo xe cảnh sát tỉnh về đồn. Lộc Minh Sâm ngồi cạnh Tô Nhuyễn ở ghế sau xe, hình như cảm xúc của cô đã khôi phục lại hoàn toàn, chỉ có chút mệt mỏi tự lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Lộc Minh Sâm lại biết rõ, cô không thể nào không sợ hãi. Dù là quân nhân được huấn luyện sau khi trải qua cảnh sống chết, đều sẽ mơ thấy ác mộng, thậm chí còn để lại bóng ma tâm lý.

Nhưng mà Tô Nhuyễn, sau khi lên xe cô bỗng nhiên duy trì khoảng cách với anh, không cho anh đến gần, khiến Lộc Minh Sâm có chút thất thố: “Tô Nhuyễn.”

Tô Nhuyễn trợn mắt nhìn anh một cái, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”

Sao có thể không lo lắng. Lộc Minh Sâm nhìn sắc mặt cô, môi vẫn trắng bệch như cũ, thật ra anh rất muốn thấy cô khóc một trận, hoặc là đánh anh, mắng anh, nhưng không, cô chỉ bình tĩnh, khiến Lộc Minh Sâm nhất thời không có cách nào với cô

Sau khi tới đồn cảnh sát, Tô Nhuyễn được dẫn đi lấy lời khai.

Anh Văn kia vẫn giảo biện với cảnh sát tỉnh: “… Sao có thể là g.i.ế.c người diệt khẩu? Cậu cảnh sát kia mới đi làm, lần đầu tiên gặp phải vụ án như vậy nên khẩn trương quá, người phụ nữ kia lại lái xe nhanh như bay, xe dừng đột ngột, nhất thời cậu ta không thể dừng lại mà thôi.”

Anh ta chỉ vào Lộc Minh Sâm và Bùi Trí Minh nói: “Hai người này mới thật sự cố ý lao lên.”

Anh ta chỉ vào vết thương vẫn đang đổ m.á.u trên đầu, nói: “Bọn họ mới định g.i.ế.c người.”

“Tôi nghi ngờ bọn họ là người tiếp ứng, còn mặc quân trang lừa người.”

Anh ta nói: “Các anh cũng thấy người bị thương trên xe rồi đấy, thủ pháp trói người vô cùng chuyên nghiệp, đồng lõa của cô ta còn khai nhận, người phụ nữ này mang d.a.o trên người, ra tay lưu loát, chắc chắn là đã từng làm nhiều lần.”

“Nhân chứng vật chứng trong vụ án này chúng tôi đều có đủ, vốn dĩ cũng thuộc về khu vực chúng tôi quản lý, các anh em trên tỉnh không cần vất vả một chuyến.”

Lộc Minh Sâm khẽ liếc mắt nhìn qua gã ta một cái, lấy giấy chứng nhận của mình đưa qua: “Tôi yêu cầu công an tỉnh điều tra rõ vụ án này.”

Anh Văn kia nhăn mày lại: “Cảnh sát Từ, không thể vì anh ta là quân nhân mà có thể chỉ huy chúng ta như vậy. Công an chúng ta và bọn họ không cùng hệ thống, coi chúng ta là đàn em của bọn họ chắc.”

Vốn dĩ cảnh sát Từ đang không để ý, có điều tra hay không bọn họ nghe theo cục trưởng, không quan hệ gì với hai người quân nhân này.

Nhưng khi nhìn thấy tin tức trên giấy chứng nhận, anh ta sửng sốt một lát, sau đó lập tức nói: “Trung giáo, ngài chờ một lát.”

Anh Văn kia cũng sửng sốt: “Trung giáo?”

Anh ta liếc mắt quan sát Lộc Minh Sâm: “Lừa người à?”

Tuổi này sao có thể là trung giáo, trừ khi từng trải qua chiến trường, lập được chiến công đặc thù gì đó.

Bùi Trí Minh cười hì hì với anh ta, dùng ngón tay quét qua cổ một cái: “Mày xong đời rồi.”

Loading...