Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 212: Trộm cướp (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:44:03
Lượt xem: 740
Tô Nhuyễn cạn lời, quay đầu lại, liền trông thấy Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương ôm chặt túi cùng nhau chạy về phía bên này, trên tay Hoắc Hướng Dương còn dính máu.
Bọn họ nhìn thấy Tô Nhuyễn giống như nhìn thấy cứu tinh, Tô Thanh Thanh kêu lên: “Chị, lũ trộm theo dõi chúng em!”
Trong lòng Tô Nhuyễn thầm chửi má nó: “Gặp phải trộm thì đi báo cảnh sát, tìm tôi có tác dụng gì?”
Tô Thanh Thanh nói: “Bọn họ vẫn chưa trộm đồ, chắc chắn cảnh sát sẽ mặc kệ, đợi trộm rồi lại không bắt được.”
“Không phải chị nói Lộc Minh Sâm ở ngay gần đây sao? Chắc chắn đám trộm kia sẽ sợ anh ta.”
Hoắc Hướng Dương cũng nói: “Không phải cô cũng vừa bán xong cổ phiếu à? Chúng ta kết bạn đi cùng nhau cũng an toàn hơn, tôi thấy đám trộm kia chỉ nhìn chằm chằm vào người từ nơi khác tới.”
Nhìn dáng vẻ giống như bọn họ khăng khăng muốn đi cùng cô, tài xế taxi hơi mất kiên nhẫn: “Người đẹp ơi, rốt cuộc có lên xe không thế?”
Tô Nhuyễn biết tạm thời không thể vứt bỏ được hai kẻ bám dai như đỉa này, đành trực tiếp mở cửa leo lên ghế phụ. Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương thấy thế vội vàng chui vào ghế sau.
“Tới ga tàu.”
Tới ga tàu hỏa cô lập tức đi mua vé về nhà, có bản lĩnh bọn họ cứ tiếp tục đi theo.
Xe taxi khởi động, qua lời nói chuyện lầm bầm của hai người ngồi sau, Tô Nhuyễn mới hiểu rõ đầu đuôi.
Hóa ra là Tô Thanh Thanh không lay chuyển được Hoắc Hướng Dương, bị kéo đi xếp hàng bán cổ phiếu. Bọn họ vừa xếp hàng không lâu, đã cảm nhận được xung quanh chật chội khác thường. Dù sao Hoắc Hướng Dương cũng từng xa nhà làm thuê, trong túi sách lại chứa toàn bộ gia sản của mình, lòng cảnh giác lập tức đề cao tới cực hạn.
Khi anh ta chuyển túi sang tay khác, trùng hợp bắt được kẻ trộm đang rạch túi, bị lưỡi d.a.o sắc bén của đối phương cắt qua mu bàn tay.
Sau đó tất nhiên là hai người này không còn tâm trí nào bán cổ phiếu nữa rồi, bán chậm một ngày chỉ lỗ mấy chục tệ, nếu như bị trộm vậy thì mất hết.
Tô Thanh Thanh vừa sốt ruột băng bó miệng vết thương cho Hoắc Hướng Dương, vừa oán giận: “Thành phố quốc tế gì thế này, trị an quá kém rồi! Nơi như trung tâm chứng khoán, vậy mà dám công nhiên ăn cắp, đồn công an không quản sao?”
Tô Nhuyễn nhìn cô ta nổi giận, phát hiện ra khả năng căn bản cô ta không hiểu biết về xã hội hiện tại.
Ngẫm nghĩ một lát, Tô Nhuyễn cũng hiểu được. Đời trước sau khi gả chồng Tô Thanh Thanh vẫn luôn theo chồng tùy quân, hoàn cảnh ở quân khu đơn giản, trị an càng khỏi phải nói, đợi đến khi Lộc Minh Quân xuất ngũ, mức sống của mọi người đã tăng cao rồi, hơn nữa còn có camera theo dõi khắp nơi, vấn đề trị an càng ít thấy.
Cho nên Tô Thanh Thanh hoàn toàn không hiểu, thập niên 90 là thập niên tội phạm trộm cướp, lừa bán phụ nữ và trẻ em… vân vân.. hoạt động mạnh nhất.
Lúc này Tô Nhuyễn cũng không biết phải nói gì, tất cả trí thông minh của Tô Thanh Thanh đều dùng để tìm lối tắt và đua đòi ghen tị với người khác rồi.
Thấy không, vừa mới yên ổn một lúc, cô ta đã nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn hỏi: “Chị, không phải chị nói Lộc Minh Sâm ở ngay gần đây sao? Rốt cuộc ở đâu thế?”
Giọng cô ta không hề có ý tốt: “Không phải chị đang lừa chúng tôi chứ?”
“Nói ra thì chân anh ta còn đang bị liệt, sao hai người lại xuống phía nam? Đi tìm chiến hữu à?”
Hiếm khi bắt được cơ hội Tô Nhuyễn ở một mình, Tô Nhuyễn càng hỏi càng hưng phấn: “Sao anh ta lại đi cùng chiến hữu, không đi cùng chị thế? Có phải chiến hữu kia là con gái không? Tôi nghe nói Lộc Minh Sâm vô cùng được hoan nghênh trong quân đội, còn có quan hệ mập mờ với hoa khôi đoàn văn công, chiến hữu ở thành phố Thân có phải cô ấy hay không?”
Tô Nhuyễn bị cô ta làm phiền muốn chết, buồn bực gắt lên: “Liên quan quái gì tới cô? Tô Thanh Thanh, nếu cô còn tiếp tục lải nhải thì cút xuống xe đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-212-trom-cuop-2.html.]
Tô Thanh Thanh làm ra dáng vẻ đáng thương vì bị răn dạy, ấm ức chui vào lòng Hoắc Hướng Dương.
Hoắc Hướng Dương lập tức đau lòng thở dài: “Tô Nhuyễn, việc gì phải nổi cáu như vậy, hai người là chị em với nhau, Thanh Thanh cũng chỉ quan tâm cô thôi.”
Tô Nhuyễn trợn mắt khinh bỉ: “Tôi không cần cô ta quan tâm, hai người hoặc là câm miệng yên tĩnh ngồi trên xe, hoặc là cùng nhau cút xuống xe, tôi sẽ bảo tài xế đưa hai người đến đồn công an.”
Sau khi nảy sinh ý nghĩ này, Tô Nhuyễn không muốn chịu đựng thêm một phút nào nữa: “Bác tài, dừng xe.”
Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh đều sửng sốt: “Làm gì thế?”
Tô Nhuyễn đã nghĩ kỹ rồi, nếu như hai người bọn họ không xuống xe, cô sẽ xuống, dù thế nào cũng phải ném được hai kẻ ngu xuẩn này.
Nhưng bác tài chỉ cười ha hả, nói: “Người đẹp dừng xe cái gì, còn chưa tới nơi mà.”
Tô Nhuyễn nhăn mày lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện ra hình như không phải con đường đi vào trong thành phố, hai bên đường có không ít khu lều trại lụp xụp.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Tô Nhuyễn lập tức phát hiện ra, bản thân cũng bị đám trộm cướp theo dõi.
“Ga tàu hỏa ở phía này sao?” Tô Nhuyễn làm ra biểu cảm nghi hoặc, yên lặng nghĩ đối sách, kết quả Hoắc Hướng Dương ngu xuẩn lại thông minh đột xuất, bỗng nhiên phản ứng lại: “Đây không phải đường đi vào nội thành!”
Anh ta lập tức gầm lên với tài xế: “Ông là kẻ cướp! Dừng xe! Lập tức dừng xe!”
Tài xế không chỉ không dừng xe, còn chạy nhanh hơn: “Vẫn chưa tới nơi, không thể dừng xe.”
Thấy Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh căng thẳng túm chặt cửa xe, ông ta cười ha hả nhắc nhở: “Tốc độ nhanh như vậy, mở cửa nhảy xuống có thể mất mạng đó, làm vậy chúng tao càng bớt việc.”
“Tao khuyên chúng mày thức thời chút, sẽ bớt chịu khổ.” Ông ta vừa dứt lời, có mấy chiếc xe máy đột nhên xông tới, đi sát hai sườn xe taxi, Tô Nhuyễn nhìn ra được hai khuôn mặt quen thuộc vừa rồi cô nhìn thấy trong sàn giao dịch chứng khoán.
Tô Thanh Thanh sợ hãi, kêu lên: “Tôi, tôi khuyên các anh tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, chồng chị gái tôi là đoàn trưởng quân khu thủ đô đó, các anh dám đánh cướp chúng tôi, nhất định sẽ không có kết cục tốt!”
Tài xế kia nghe xong, đáp lại cô ta bằng nụ cười hòa ái: “Tao biết mà, nhưng không phải anh ta là người què sao, còn đang bận dây dưa với hoa khôi đoàn văn công đó, không rảnh lo cho chúng mày.”
Tô Nhuyễn:……
“Trên người hai đứa mày có hơn bốn ngàn cổ phiếu, trên người chị mày có lẽ chỉ nhiều không ít…”
Tất cả đều là tin tức vừa rồi Tô Thanh Thanh để lộ.
Tài xế tiếp tục cười ha hả nói: “Chúng mày đừng lo, thành phố Thân lớn lắm, lượng người qua lại ga tàu hỏa mỗi ngày vô cùng nhiều, cho dù con gái của thị trưởng đi lạc ở chỗ này cũng khó tìm thấy nữa là, chúng mày đừng lo… Ai! Mày làm cái gì thế?”
Tô Nhuyễn đóng nắp son môi, ném cho Tô Thanh Thanh ngồi ghế sao: “Viết lên đi, SOS, tín hiệu cầu cứu, biết viết chứ?”
Trong niên đại này cửa kính xe đều là kính trắng chưa có màng ngăn, bên trong có gì, bên ngoài nhìn thấy hết.
Tô Thanh Thanh vội vàng gật đầu không ngừng, nhanh chóng viết lên cửa kính hai bên trái phải và kính chắn gió mặt sau tín hiệu cầu cứu.
Khi hai người bọn họ bận việc, Tô Nhuyễn đã cột kỹ dây an toàn, tay mở chốt cửa xe, một chân đá văng cửa, khiến xe máy đi sát bên ngoài không kịp đề phòng, bị cửa xe đẩy ngã, cả người cả xe lăn vào vệ đường.
Vân Chi
Lúc này Tô Nhuyễn mới quay sang nhìn tài xế, thong thả ung dung nói: “Để tôi giúp các anh nâng cao phong cách cướp bóc khoa trương, nhưng mà sợ là chiếc xe này của anh sẽ không còn nguyên vẹn.”