Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 210: Đuổi theo (3)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:44:00
Lượt xem: 591
Tô Nhuyễn vẫn chưa biết bản thân đã bị lộ vì “Mẹ Vương” nhọc lòng, cô để lại manh mối chỉ vì phòng ngừa bất trắc, dù cô có giận cũng sẽ không làm ra chuyện khiến người ta lo lắng.
Bởi vì bản thân cô hoàn toàn không trông cậy Lộc Minh Sâm sẽ phát hiện ra, cô chỉ muốn mua cổ phiếu xong rồi về nhà, sau đó tính sau.
Đụng phải Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh, sáng sớm hôm sau Tô Nhuyễn không tới nơi giao dịch.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Nhuyễn vẫn dự định trốn tránh hai quả b.o.m này, không cần thiết tự tìm không thoải mái cho mình.
Dù sao hai người bọn họ cũng không có nhiều tiền, đời trước sau khi bọn họ kết hôn số vốn ban đầu của Hoắc Hướng Dương chỉ có ba ngàn tệ.
Đời này Tô Thanh Thanh còn chụp ảnh cưới, còn tổ chức phô trương, sợ là ba ngàn cũng không có, còn về của hồi môn của Tô Thanh Thanh, Liêu Hồng Mai chắc chắn sẽ không cho nhiều hơn tiền lễ hỏi.
Hơn nữa bọn họ còn phải làm ăn buôn bán, số tiền nhiều nhất có thể lấy ra mua cổ phiếu cũng chỉ một hai ngàn.
Vì thế sáng hôm sau, Tô Nhuyễn không tới nơi giao dịch, chỉ lặng lặng ở khách sạn nghỉ ngơi học tập.
Vân Chi
Kết quả không ngờ hai người kia mua một buổi sáng vẫn chưa mua xong, buổi chiều còn đi tiếp.
Tô Nhuyễn nghe radio mới biết, hóa ra hôm nay cổ phiếu tăng giá, mấy mã cổ đều tăng, không nhiều người bán ra.
Cũng may buổi chiều cuối cùng cũng nghe thấy hai người kia nói bọn họ phải đi, Tô Nhuyễn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu không đi cô sẽ không trốn tránh bọn họ nữa, cô còn phải tranh thủ thời gian về nhà đó.
Chín giờ mười lăm sáng mùng tám, Tô Nhuyễn tới đại sảnh phòng giao dịch, chưa đợi bao lâu, đã trông thấy giá viết ra trên tấm bảng đen bên cạnh, hôm nay giá giảm.
Sau khi bắt đầu phiên giao dịch giá cả vẫn luôn giảm xuống không ngừng, đến mười rưỡi đã lao dốc quá giá mua hôm qua, không ít người nghe tin vội vàng chạy tới bán cổ phiếu.
Việc này thật ra khiến Tô Nhuyễn thuận lợi không ít, mới một tiếng đồng hồ đã mua được hơn sáu ngàn cổ phiếu. Sau khi sàn giao dịch nghỉ cô chuẩn bị quay về khách sạn nghỉ ngơi, lại nghe thấy một tiếng khóc thê lương từ bên ngoài truyền đến: “Tiền của tôi! A a a, tiền của tôi, thằng đáng c.h.ế.t nào…”
Người trong sàn giao dịch thấy nhiều đã quen đều lắc đầu thở dài: “Là người từ nơi khác đến nhỉ.”
“Cũng không biết nhỏ giọng chút, vừa rồi anh ta lớn tiếng nhất, sợ người khác không biết anh ta nhiều tiền chắc.”
Đồng thời đều cảnh giác che kín túi mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-210-duoi-theo-3.html.]
Nghe đồn đám trộm cắp bên thành phố Thân này đều là dân chuyên nghiệp, trong thời đại không có camera theo dõi này, cơ hội bắt được gần như không thể.
Hình như Tô Nhuyễn cũng đã nhận ra có tầm mắt đang theo dõi mình sát sao, sau khi ra khỏi sàn giao dịch cô tìm một khu chợ náo nhiệt chui vào, mua một bộ quần áo và một cái túi xách khác ngụy trang một phen.
Hai giờ chiều, cuối cùng Tô Nhuyễn đã thuận lợi đổi hết số tiền mình mang theo thành cổ phiếu, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, chuẩn bị đi thẳng tới ga tàu mua vé về nhà, chắc là có thể về đến nơi trước ngày mùng mười.
Kết quả vừa quay đầu định ra ngoài, vậy mà lại đụng phải Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đi ngược hướng, bởi vì trong đại sảnh quá nhiều người, bọn họ lại đứng ngay trước cửa giống như đang tranh chấp, muốn tránh mặt cũng không được.
Tô Nhuyễn đội mũ lên, nghe một lúc cuộc cãi nhau ngoài cửa, hóa ra là hôm qua Tô Thanh Thanh tự tiện quyết định, ngoài lộ phí ra đã mua hết cổ phiếu rồi, vốn dĩ tưởng rằng hôm nay sau khi cổ phiếu tăng giá sẽ bán đi một ít, ai ngờ kết quả lại giảm không ngừng.
Vì thế Hoắc Hướng Dương vội vàng muốn bán, Tô Thanh Thanh không đồng ý, muốn chờ thêm hai ngày.
Nhưng mà từ trước đến nay Hoắc Hướng Dương chưa từng nghe nói về cổ phiếu, quan trọng là bọn họ đã bỏ hết tiền nhập hàng lần này vào trong rồi, một ngày lỗ mấy chục tệ, nếu còn tiếp tục ai chịu nổi.
Tô Nhuyễn nhìn ánh mắt như có như không trong đám người lướt qua bọn họ, trong lòng thầm mắng: Ngu ngốc.
Thấy hai người chen vào, Tô Nhuyễn vội vàng ra ngoài, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng thoát được hai kẻ ngu xuẩn kia rồi.
Nhưng mà cô còn chưa đi nổi hai bước, lưng đã bị người khác va phải, cô quay đầu theo phản xạ, lập tức đối mặt với Tô Thanh Thanh ôm túi chạy ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Nhuyễn:…
Tô Thanh Thanh sửng sốt, giật mình nói: “Tô Nhuyễn?”
Hoắc Hướng Dương đuổi sát theo sau cũng sửng sốt: “Tô Nhuyễn, sao cô cũng ở chỗ này?”
Anh ta nhìn trái nhìn phải: “Lộc Minh Sâm đâu?”
Nhận thấy những ánh mắt mịt mờ đuổi qua đây, Tô Nhuyễn bực bội nói: “Liên quan quái gì tới anh? Lộc Minh Sâm đang đợi tôi ngay phía trước.”
Dứt lời cô xoay người định đi, lại bị Tô Thanh Thanh túm chặt: “Cô cũng tới mua cổ phiếu!”
Không biết cô ta đang nghĩ gì, dáng vẻ giống như câu trả lời của Tô Nhuyễn vô cùng quan trọng với cô ta vậy: “Vì sao cô lại đến đây mua cổ phiếu? Cô lén lút chạy tới đúng không? Lộc Minh Sâm căn bản không biết…”