Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 208: Đuổi theo (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:43:57
Lượt xem: 636
Sau khi nghe xong lời này, hai cô y tá lập tức trông thấy sắc mặt luôn lười nhác của đoàn trưởng Lộc đại biến: “Cậu nói gì cơ?”
Bùi Trí Minh nôn nóng nói: “Mới rồi em định gọi điện thoại cho chị dâu, thông báo tình hình thay anh, kết quả mẹ chị ấy hỏi em trước, chị dâu ở bên này thế nào, chơi có vui không, khi nào quay về.”
“Em không dám nhiều lời, sợ lộ tẩy, nhưng nghe ý của mẹ chị ấy, hôm kia chị dâu đã dẫn theo dì Phúc xuất phát tới thành phố Yến tìm anh rồi.”
Vân Chi
Sắc mặt Lộc Minh Sâm cũng lộ vẻ nôn nóng, anh lập tức chống nạng lên, đi về phía phòng làm việc.
Chính ủy Vương đang ở trong phòng, thấy anh vừa vào đã định gọi điện thoại, ông ấy nhanh tay cướp lấy ống nghe: “Cậu không sợ lộ sao? Số của dì Phúc!”
Lộc Minh Sâm nhanh chóng đọc ra một dãy số, sau khi bấm gọi rất nhanh đã có người nghe máy: “Alo.”
“Chào dì, tôi là lãnh đạo của Lộc Minh Sâm…”
…
“Đúng vậy, cậu ấy nhận nhiệm vụ ở nhiều nơi, đúng là điện thoại không cố định, để tôi bảo đồng chí Tô chủ động gọi điện thoại cho dì.”
“Đúng vậy đúng vậy, sáng sớm mùng bốn đã đón được người, a, tôi nhớ lầm, là mùng năm, sáng sớm mùng năm, bốn giờ sáng đã xuất phát à…”
“Vợ chồng mới cưới có khác… Yên tâm, yên tâm, chắc chắn tôi sẽ bảo Minh Sâm đưa con bé về đúng thời hạn.”
Nói dối xong xuôi, chính ủy Vương cúp điện thoại.
“Dựa theo tin tức dì Phúc và mẹ đồng chí Tô cung cấp, sáng mùng bốn đồng chí Tô đã đưa đồng chí Lâm Phú về thành phố Yến, sáng mùng năm nói muốn tới quân khu tìm cậu, rạng sáng bốn giờ đã xuất phát.”
“Bọn họ đều cho rằng hiện giờ đồng chí Tô đang ở quân khu.”
Chính ủy Vương nhìn Lộc Minh Sâm: “Nhưng mà cậu không hề đi đón con bé, hôm nay đã là mùng bảy.”
“Ở ga tàu hỏa không ít kẻ lừa bán phụ nữ và trẻ em, người trẻ tuổi xinh đẹp như đồng chí Tô… Một khi trúng chiêu…”
Chính ủy Vương không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều có thể tượng tượng ra hậu quả sẽ thế nào.
Lộc Minh Sâm xoay người định ra ngoài, nhưng không biết có phải vừa rồi do tập luyện quá sức hay không, cả người anh nghiêng ngả một cái, thiếu chút nữa đã té ngã.
Mặt chính ủy Vương không chút biểu cảm, nói: “Vương Kiệt, Dương Cương!”
“Có!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-208-duoi-theo-1.html.]
Hai chiến sĩ bước ra từ sau cánh cửa.
“Đưa đoàn trưởng Lộc về phòng nghỉ ngơi!”
Lộc Minh Sâm dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn chính ủy Vương, chính ủy Vương chỉ thờ ơ nói: “Chắc cậu cũng không quan tâm, thôi về phòng nghỉ ngơi đi.”
Sau đó ông ấy dặn dò Bùi Trí Minh: “Tôi sẽ liên lạc với đòn công an ga tàu hỏa thành phố Yến, cậu tới tỉnh Đông Lâm một chuyến.”
Nói tới đây ông ấy liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, nói tiếp: “Xem xem là do đồng chí Tô tức giận quá bỏ nhà ra đi, hay là vì ra ngoài tìm người nào đó đã xảy ra chuyện.”
Lộc Minh Sâm không khống chế được cảm xúc muốn xông ra ngoài, lại bị hai chiến sĩ kia ngăn cản.
Bùi Trí Minh do dự nhìn anh một cái, rồi xoay người đi luôn.
Lộc Minh Sâm gầm lên: “Tránh ra!”
Chính ủy Vương nhìn anh giãy giụa: “Cậu làm gì thế hả? Không phải cậu nói, đau dài không bằng đau ngắn sao? Nếu cậu cho rằng người khác không cần để ý đến cậu, vậy thì cậu cũng đừng để ý đến người khác.”
“Nếu thuận lợi tìm được đồng chí Tô, tôi sẽ phê chuẩn cho hai người ly hôn, tìm cho con bé người tốt hơn, nếu không tìm thấy…”
Chính ủy Vương trào phúng: “Nói với cậu làm gì chứ, dù sao cậu cũng không thèm để ý.”
Hai mắt Lộc Minh Sâm đỏ bừng, cả giận quát to: “Bây giờ là lúc nói những lời này sao?”
Chính ủy Vương học dáng vẻ ban nãy của anh, mí mắt rũ xuống, thờ ơ nói: “Bây giờ là lúc nào? Tổn thương tình cảm của người khác còn phải chọn lúc à? Khi người ta vui vẻ chọn làm tổn thương, khi xảy ra chuyện thì tiếp tục tình sâu nghĩa nặng?”
Nói xong ông ấy lại ra lệnh cho hai chiến sĩ kia: “Áp tải cậu ta về đi!” Sau đó xoay người ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đánh nhau từ phía sau truyền đến, chính ủy Vương mỉm cười khinh bỉ: “Thằng oắt con, không tin không trị nổi cậu!”
***
Lúc Bùi Trí Minh vừa khởi động xe jeep, một bóng người đột nhiên xông tới, dọa anh ta hoảng sợ.
Đợi sau khi dẫm phanh lại nhìn rõ người nọ, kinh hãi càng lớn hơn, người này vẫn là lão đại từ trước tới nay luôn thong dong của mình sao?
Quần áo hỗn độn, cả người nhếch nhác, giống như vừa bò từ đâu tới, có điều ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, giống như định xé anh ta thành tám mảnh vậy.
Cửa xe bị kéo ra đột ngột, Lộc Minh Sâm ném gậy chống, nhanh chóng lên xe: “Đi!”
Xe jeep chạy nhanh như chớp, áp suất thấp đến mức dọa người. Lộc Minh Sâm ngồi thẳng tắp, không nói câu nào, Bùi Trí Minh nghi ngờ nếu như không phải còn cần anh ta lái xe, khả năng lão đại nhà anh ta đã trực tiếp đá anh ta xuống đường rồi.