Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 207: Lộc Minh Sâm, cậu có tim hay không (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:43:55
Lượt xem: 709
Ngón tay Lộc Minh Sâm co lại, mím chặt môi.
Chính ủy Vương nói tiếp: “Vậy cậu cũng oán chúng tôi nhỉ, chúng tôi không nên quen biết cậu, không nên quan tâm cậu, để cậu c.h.ế.t chúng tôi không cần thương tâm.”
“Chúng tôi chết, cậu cũng không cần thương tâm, ý cậu là như vậy đúng không?”
“Vậy cậu còn tham gia lễ tang của Trương Thần làm gì? Cậu cài đóa hoa trắng này làm gì? Cậu nên làm như không liên quan tới mình, nằm trên giường ngủ khò khò mới đúng.”
Thấy Lộc Minh Sâm vẫn không nói lời nào như cũ, đột nhiên chính ủy Vương bước đến, nắm lấy cổ áo anh, hung hăng mắng: “Lộc Minh Sâm! Con mẹ nó! Cậu đúng là kẻ nhu nhược!”
“Chính cậu sợ hãi, cậu liền thương tổn người khác.”
“Tôi với đồng chí Tô tiếp xúc với nhau không nhiều lắm, nhưng tôi biết, con bé đối xử với cậu rất tốt.”
“Lần đầu tiên gặp mặt, con bé còn không nỡ để tôi mắng cậu!”
“Con mẹ nó, tiền thưởng, tiền trợ cấp của cậu không có một đồng, con bé cũng không oán hận nửa câu. Cậu đi khắp quân khu này hỏi xem, có ông chồng nào quyên góp một tháng tiền trợ cấp không bị vợ mình cằn nhằn không?”
“Người ta tự mình mua nhà còn để cậu cùng nhau trang hoàng, vì cái gì? Căn nhà kia do người ta tự mình bỏ tiền ra mua, trang hoàng do chính cậu người ta trang hoàng, vì sao phải khăng khăng nghe theo ý kiến của cậu?”
“Còn cả những chuyện phiền lòng của nhà họ Lộc cậu nữa, đồng chí Tô hoàn toàn có thể buông tay mặc kệ, chỉ cần tỏ thái độ nhất trí với cậu, không để ý đến bọn họ có phải nhẹ người không? Nhưng vì sao con bé phải đối đầu với nhà họ Lộc như vậy? Vì sao phải phí hết tâm tư xử lý giúp cậu?”
“Bản thân con bé có bao nhiêu tiền, đều bỏ ra mua nhân sâm đền đáp ân tình cho cậu hết rồi, vì cái gì? Con bé vì bản thân sao?”
“Còn nữa, ngày cô út cậu tới tìm cậu đã xảy ra chuyện gì? Khi thằng nhóc cậu nổi điên, đám lính dưới trước cậu đều sợ hãi, đồng chí Tô thì sao? Khi ra khỏi bệnh viện tay con bé đều bị thương, nhưng Hoàng Hải Uy nói con bé vẫn luôn dỗ dành cậu, sau khi con bé ra về cậu đã không vấn đề gì.”
“Cái tính thối này của cậu, người quen biết có ai là chưa từng mắng cậu vài câu, nhưng Hoàng Hải Uy và Bùi Trí Minh đều nói, từ trước đến nay đồng chí Tô chưa từng giận cậu lần nào, cậu tức giận, cậu không vui, người ta đều dỗ dành cậu, chưa từng cưỡng ép cậu lấy một lần!”
“Cậu cho rằng con bé là người máy, không có hỉ nộ ái ố, không biết đau buồn, không biết tức giận sao?”
“Hay là cậu cho rằng trên đời này cậu là người đáng thương nhất? Con bé vẫn còn là trẻ con đó, mười tám năm đầu đời con bé không khổ sao? Không đáng thương sao? Dựa vào đâu người ta phải bao dung cậu?”
“Lộc Minh Sâm, cậu có trái tim không?”
Lộc Minh Sâm mím chặt môi, yết hầu lên xuống một lúc lâu mới gian nan mở miệng: “Đau dài không bằng đau ngắn!”
“Cậu!”
Chính ủy Vương nghẹn lời, tức giận đến mức túm Lộc Minh Sâm ném văng ra ngoài: “Lộc Minh Sâm! Cậu là kẻ đào ngũ! Kẻ nhu nhược!”
“Ông đây mặc kệ cậu! Cậu thích làm gì thì làm đi!”
Dứt lời ông ấy sập cửa bỏ đi. Nhưng vừa đi được hai bước, càng nghĩ càng giận, lại xoay người vào phòng trị liệu, nói: “Lộc Minh Sâm, nhân lúc còn sớm cậu mau viết báo cáo ly hôn đi! Cậu không xứng kết hôn!”
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-207-loc-minh-sam-cau-co-tim-hay-khong-2.html.]
Y tá và bác sĩ bên ngoài nghe thấy thế, liếc nhau, ánh mắt tò mò liếc vào phòng trị liệu.
Trong phòng, Bùi Trí Minh cũng không biết nên nói gì, chỉ thở dài: “Lão đại, anh… Sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Tuy rằng có những đồng chí hy sinh như đồng chí Trương Thần, nhưng chúng ta huấn luyện mỗi ngày không phải là vì cuộc sống tốt hơn, vì bảo vệ quốc gia, vì tranh vinh quang về cho người nhà sao?”
“Sao anh vừa cưới chị dâu, đã nghĩ tới chuyện sau khi hy sinh rồi?”
Ngẫm nghĩ một lát, anh ta nói thêm: “Tuy rằng chị dâu Trương khóc rất đau lòng, nhưng chắc chắn chị ấy không hề hối hận khi gả cho đoàn trưởng Trương.”
Lộc Minh Sâm thờ ơ nói: “Sao cậu biết?”
Bùi Trí Minh cắn chặt răng: “Chẳng lẽ anh cho rằng mẹ anh hối hận vì gả cho cha anh sao?”
Ánh mắt Lộc Minh Sâm đảo qua, Bùi Trí Minh lập tức lui về phía sau một bước: “Anh suy nghĩ cẩn thận đi, chuyện giữa anh với chị dâu, chính ủy Vương không biết, nhưng em biết rõ, nếu anh định ngưng hẳn hợp đồng với chị dâu…”
Anh ta hít sâu một hơi, giọng kiên định, nói: “Em sẽ nghiêm túc theo đuổi chị ấy, chắc chắn em sẽ không để một cô gái tốt như vậy phải sống khổ sở.”
Đồng tử trong mắt Lộc Minh Sâm co lại, nhìn chằm chằm vào đối phương. Bùi Trí Minh hoảng sợ bỏ lại một câu “Em đi gọi điện thoại cho chị dâu” rồi chạy mất.
Lộc Minh Sâm vô thức đuổi theo hai bước, nhìn chằm chằm ra cửa lớn, cuối cùng vẫn không nhịn được cất bước ra ngoài.
……
“Đoàn trưởng Lộc thật sự muốn ly hôn…”
“Chắc chắn là không hài lòng người do trưởng bối ép cưới rồi, kết hôn còn chưa tới mười ngày đâu, đã tình nguyện ở lại quân khu không về nhà rồi…”
“Nghe nói là gái nông thôn, không biết kém cỏi đến mức nào.”
“Lần này y tá Mễ không cần ghen ghét nữa rồi, cô Bạch cũng không cần khóc nữa, tất cả đều có cơ hội…”
Ánh mắt Lộc Minh Sâm quay đầu nhìn về phía quầy tiếp tân.
Hai cô y tá bị ánh mắt anh dọa sợ: “Đoàn… Đoàn trưởng Lộc!”
Lộc Minh Sâm lạnh lùng nói: “Làm tốt việc của các cô đi, vợ tôi, không đến lượt các cô nghị luận.”
Hai cô y ta kinh ngạc trợn trừng mắt, hiển nhiên không ngờ đoàn trưởng Lộc luôn mặt lạnh như tiền sẽ nói ra lời như vậy.
Nhưng mà ngay sau đó bọn họ lại được kiến thức tốc độ thay đổi sắc mặt chưa từng có của đoàn trưởng Lộc.
“Lão đại!”
Bùi Trí Minh vội vàng chạy tới: “Chị dâu mất tích rồi!”