Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 203: Lộc Minh Sâm! Anh là đồ khốn (2)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:39:30
Lượt xem: 556
Sau khi về đến nhà, dì Phúc chuẩn bị đồ ăn ngày mai mang theo trên đường, Tô Nhuyễn thì bắt tay vào thu dọn hành lý.
Trong niên đại này ra ngoài một chuyến vô cùng phiền phức, hơn nữa cho dù chuyến đi này của cô có thuận lợi cũng phải mất sáu bảy ngày, quan trọng nhất là phải bảo quản một vạn ba tiền mặt kia.
Hiện giờ chưa có mạng internets, thẻ ngân hàng cũng chưa phổ biến, ngân hàng cũng chưa liên kết, hoàn toàn không có cách nào rút tiền ở nơi khác, cho nên mọi người ra ngoài đều phải mang theo tiền mặt, chính vì như vậy ăn trộm cũng vô cùng nhiều. Tô Nhuyễn là con gái, ra ngoài một mình rất dễ bị người ta theo dõi.
Cách làm phổ biến của người thời đại này là khâu tiền trong quần áo, giấu ở những nơi khác nhau. Nhưng một vạn ba tiền mặt không ít, giấu ở một nơi rất dễ lộ, nếu bị trộm tiền cô sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.
Tô Nhuyễn đảo qua kệ sách, rút ra hai quyển sách bìa da vừa dày vừa cứng. Cảm ơn đủ loại video ngắn đời sau đã dạy cho cô những tuyệt chiêu cất giấu quỹ đen hoặc giấu điện thoại trong giờ học.
Bỏ tiền vào trong quyển sách rỗng ruột, có lẽ kẻ trộm ở niên đại này sẽ không bao giờ nghĩ ra được, hơn nữa vốn dĩ cô chính là học sinh, mang theo vài quyển sách cũng là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
Tô Nhuyễn tìm d.a.o nhọn và thước đo tới, bắt đầu công cuộc khoét sách.
Kết quả vì dùng sức quá lớn, trực tiếp cắt đứt ngón tay mình, m.á.u lập tức chảy ra.
Lửa giận của Tô Nhuyễn cũng theo từng giọt m.á.u đỏ dâng lên, không quan tâm tới ngón tay đang chảy m.á.u mà phẫn hận ném d.a.o nhọn sang bên cạnh, con d.a.o kia như mang theo oán khí của cô, đ.â.m thẳng lên mặt bàn giống phi tiêu, kêu keng một tiếng.
Tô Nhuyễn:……
Nghe thấy tiếng động cô vội vàng nhổ d.a.o nhọn ra, nhìn vết xước trên mặt bàn, vừa tức giận vừa xót ruột, căm giận vỗ mạnh lên bàn một cái. Mẹ kiếp! Lộc Minh Sâm! Anh là đồ con rùa khốn nạn! Tức c.h.ế.t bà đây rồi!
Ôm ngón tay chảy m.á.u đi tìm băng gạc băng bó lại, Tô Nhuyễn phải xoay chuyển phật châu trên cổ tay mặc niệm a di đà phật, hít vài hơi thật sâu, tâm trạng mới bình tĩnh lại đôi chút.
Sau khi nghiêm túc tự hỏi, cô lại cảm thấy bản thân vô cớ gây rối.
Vốn dĩ chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, người ta muốn làm gì thì làm, sao phải thông báo với cô?
Không phải ước nguyện ban đầu của cô cũng là đôi bên không hỏi thăm nhau, ai lo phận nấy sao?
Chẳng qua vì bị thương nên Lộc Minh Sâm mới ở nhà nhiều thêm vài ngày mà thôi, bây giờ về quân khu trước, cô cũng có thể sớm ngày trải qua cuộc sống tiêu sái một mình, không phải rất tốt à?
Giống như hiện tại, ở nhà cô không cần lúc nào cũng phải chú ý tới cách ăn mặc, dù không mặc áo lót vẫn có thể chạy khắp nhà, thoải mái biết bao!
Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Nhuyễn lại lần nữa lấy quyển sách qua, tiếp tục đào khoét.
Lộc Minh Sâm là ai? Có quan hệ gì với cô nào? Cô ăn no rửng mỡ mới để ý đến anh! Hừ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-203-loc-minh-sam-anh-la-do-khon-2.html.]
Cô bỏ một vạn hai vào trong quyển sách rỗng, một ngàn còn lại chia ra đặt ở nhiều nơi trên quần áo, rồi nhét hai bộ quần áo ấy vào rương hành lý, cuối cùng xem như hành lý đã chuẩn bị xong.
Ngày hôm sau Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho tới đưa tiễn, nhìn thấy tạo hình của Tô Nhuyễn và dì Phúc cả hai đều sửng sốt. Lý Nhược Lan không nhịn được, vỗ đùi cười nói: “Được đấy, biện pháp này không tồi, chắc chắn không bị ai nhớ thương, ha ha ha.”
Dì Phúc chỉnh lại khăn lông trên đầu, nhìn sang Tô Nhuyễn bên cạnh, lúc này cô đã cố ý trang điểm cho da mặt mình đen đi vài độ, tóc tết b.í.m hai bên quê mùa cục mình, bên ngoài khoác một chiếc áo bông dày sụ màu xám, hai người đứng chung một chỗ, rất giống đám bà con nhà nghèo chuẩn bị tới thành phố Yến tống tiền thân thích.
Dì Phúc không nhịn được cũng hé miệng cười: “Chắc Minh Sâm nhìn thấy cũng không nhận ra chúng ta đâu, đừng dọa nó nhảy dựng.”
Tô Nhuyễn nghĩ thầm, dọa c.h.ế.t anh ấy mới tốt, đáng tiếc không dọa được.
Trước khi lên tàu, Tô Nhuyễn còn nói với Lý Nhược Lan: “Mẹ, nếu con về muộn mấy ngày, mẹ nhớ xin nghỉ giúp con nhé.”
Lý Nhược Lan nói: “Còn sáu ngày nữa mới tới ngày khai giảng mà, con cũng một vừa hai phải thôi, ngốc bên đó hai ba ngày rồi về, đừng ham chơi quá, biết chưa?”
Tô Nhuyễn vỗ vỗ ba lô sau lưng: “Mẹ yên tâm đi, con mang theo sách vở mà, sẽ không lười học đâu.”
Thật ra thành phố Đông Lâm cách thành phố Yến không xa lắm, nếu đi tàu cao tốc ở đời sau chỉ mất bốn tiếng đồng hồ, nhưng ngồi tàu hỏa ở niên đại này phải mất mười một tiếng mới đến nơi.
Khi hai người đến nơi đã là chạng vạng, dì Phúc tìm kiếm trong đám đông nhốn nháo một lúc lâu: “Có phải chờ ở bên ngoài hay không?”
Kết quả tất nhiên ra ngoài cũng không tìm thấy người rồi, Tô Nhuyễn giả vờ ra gọi điện thoại, thật ra là tới quầy bán vé hỏi thời gian tàu hỏa xuôi nam.
Sau đó quay về nói với dì Phúc: “Có nhiệm vụ khẩn cấp, không cách nào liên lạc được, chúng ta tự về đi.”
Dì Phúc vẫn có chút nghi hoặc: “Chân nó còn chưa khỏi hẳn mà, sao đã tham gia nhiệm vụ khẩn cấp rồi?”
“Ai biết được.” Tô Nhuyễn nói: “Có điều anh ấy bảo cháu sáng mai qua quân khu.”
Công việc quân nhân có tính đặc thù như vậy đó, dì Phúc không nghĩ nhiều, nói: “Vậy chúng ta tự mình về thôi, cách nhà cũng không xa lắm.”
Vân Chi
Tốt xấu gì dì Phúc cũng đã sinh sống ở nơi này cả đời, đã quen cửa quen nẻo, bà ấy nhanh chóng gọi một chiếc xe ba bánh tới, chở hai người về nhà.
Đầu thập niên chín mươi, thành phố yến có rất nhiều khu nhà tập thể và ngõ nhỏ, xe ba bánh xuyên qua một lúc lâu, cuối cùng dừng trước một tòa nhà trong ngõ nhỏ.
Tô Nhuyễn thanh toán tiền cho người lái xe, dì Phúc đi mở cửa nhà.
“Đây chính là căn nhà ông ngoại Minh Sâm để lại.”