Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 202: Lộc Minh Sâm! Anh là đồ khốn (1)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:39:29
Lượt xem: 619
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn thuận theo của Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn cho rằng lần này ít nhiều đã chạm được vào tâm tư của anh, có thể giúp anh chậm rãi cởi bỏ khúc mắc trong lòng.
Nhưng mà đợi đến ngày hôm sau, khi cô vừa mở mắt đã phát hiện ra bên cạnh trống không, không để lại một dấu vết, giống như ngoài cô ra, chưa từng có ai ngủ trên chiếc giường này.
Trong lòng Tô Nhuyễn có chút không yên, nhưng cũng không để ý lắm, tưởng rằng anh vẫn đắm chìm trong cảm xúc riêng như cũ, nên có chút khác thường.
Đợi khi ra khỏi phòng không trông thấy anh làm vật lý trị liệu trong phòng khách mới cảm thấy có gì đó không đúng, dì Phúc từ phòng bếp ra, nói: “Hôm nay lúc dậy dì thấy Minh Sâm xách túi ra ngoài, cũng chưa kịp hỏi nó định đi đâu, mới mùng ba tết, nó đã đi đâu vậy?”
Tô Nhuyễn xoay chuyển Phật châu trên tay, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn để lại đường lui: “Tới bệnh viện, hôm nay bác sĩ phụ trách điều trị cho anh ấy trực ban, anh ấy qua đó kiểm tra lại.”
Dì Phúc nghi hoặc: “Vậy cũng đi quá sớm rồi, mới hơn năm giờ, lúc ấy người ta chưa đi làm đâu nhỉ?”
Tô Nhuyễn cười nói: “Ca đêm, đêm qua mới nhớ ra hôm qua người ta trực ban, cho nên sáng nay phải đi sớm, đi sớm xong sớm, không chậm trễ chuyện trong ngày.”
Dì Phúc tin là thật, còn Tô Nhuyễn bắt đầu sinh ra lửa giận trong lòng.
Ăn cơm sáng xong, Tô Nhuyễn nói là đi bệnh viện đón Lộc Minh Sâm, sau khi ra ngoài mới sa sầm mặt tới ngân hàng.
Vốn dĩ cô đã lên kế hoạch hôm nay sẽ thương lượng với Lộc Minh Sâm chuyện xuống phía Nam, thời gian được nghỉ của cô không còn nhiều, cô phải tranh thủ thời gian tới thành phố Thân mua cổ phiếu.
Để Lộc Minh Sâm mở miệng, thuyết phục Lý Nhược Lan cho cô ra ngoài chơi vài ngày, dễ hơn so với cô tự mình tìm lý do nhiều.
Có điều bây giờ Lộc Minh Sâm không nói một câu đã ra ngoài, cũng không biết khi nào mới quay về.
Cô phải chuẩn bị trước tình huống Lộc Minh Sâm đã đi xa, kế hoạch xuôi Nam của cô không thể thay đổi.
Bởi vì không hẹn trước, cô chỉ có thể rút ra năm ngàn từ ngân hàng, may mà còn sổ tiết kiệm của Lộc Minh Sâm, nhưng không thể cùng rút tiền ở ngân hàng này.
Trong thời đại này ngân hàng vẫn chưa liên kết với nhau, Tô Nhuyễn phải chạy rất xa, tới kho bạc mới rút ra được năm ngàn từ sổ tiết kiệm của Lộc Minh Sâm, cộng thêm hơn hai ngàn tiền để lại tiêu dùng trong nhà và một đống bao lì xì nhận được dịp tết, cộng lại cũng được một vạn ba, đù tiền vốn mua cổ phiếu lần này rồi.
Bởi vì phải đi cả tới kho bạc, nên khi cô về đến nhà đã là buổi chiều. Thấy cô về một mình, dì Phúc nghi hoặc hỏi: “Sao Minh Sâm vẫn chưa về?”
Lúc này Tô Nhuyễn đã có thể xác định, tên kia thật sự không từ mà biệt rồi. Ngọn lửa trong lòng cô như được rót thêm dầu, đột nhiên bốc lên ngùn ngụt: Cho dù muốn từ chối người khác, bài xích người khác quan tâm, chào hỏi một câu sẽ c.h.ế.t sao? Coi mình là bảo bối cục cưng chắc, tưởng cô muốn an ủi anh lắm không bằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-202-loc-minh-sam-anh-la-do-khon-1.html.]
Nhưng mà nhìn dì Phúc trước mắt, Tô Nhuyễn vẫn nở nụ cười, nói: “Khi ra khỏi bệnh viện nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, đã trực tiếp quay về quân khu rồi.”
Sau đó cô còn bổ sung thêm: “Anh ấy không kịp chào tạm biệt dì, nhưng mà đã bảo cháu sắp xếp đưa dì về nhà rồi, ngày mai anh ấy sẽ đón chúng ta ở ga tàu hỏa thành phố Yến. Lát nữa cháu sẽ đi mua vé.”
Dì Phúc nghe xong cũng không hỏi nhiều. Tô Nhuyễn cất tiền xong lại chạy tới ga tàu hỏa, cũng may niên đại này người ta vẫn coi trọng tập quán phong tục cũ, đa số đều qua mùng năm mới ra ngoài, mùng ba ga tàu hỏa không đông người lắm. Tô Nhuyễn vừa xếp hàng một lát đã mua được vé tàu hỏa tới thành phố Yến vào ngày mai.
Mua được vé, cô đi thẳng tới nhà họ Ngôn chào một tiếng, đến nơi đã thấy dì Phúc đang tạm biệt Lý Nhược Lan rồi. Lý Nhược Lan có chút bất mãn: “Sao lại đi đột ngột như vậy? Không phải đã nói qua mùng năm mới đi sao?”
Tô Nhuyễn đáp: “Lộc Minh Sâm nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, chỉ có ngày mai là có thời gian tới ga tàu hỏa đón người.”
Lý Nhược Lan liếc mắt quan sát cô một lát, tay duỗi ra kéo cô qua, hỏi thăm: “Sao còn giận dỗi thế?”
“Không phải trước khi gả cho nó con đã biết, với chức nghiệp của nó, chuyện nói đến là đến nói đi là đi, không kịp chào hỏi đều là chuyện bình thường hay sao? Làm quân tẩu không dễ dàng, con phải giác ngộ điều này mới được.”
Tô Nhuyễn thầm nghĩ, đâu phải không dễ dàng, là quá dễ dàng mới đúng. Mọi người xem, người này đột nhiên biến mất, cô chỉ cần lấy lý do nhiệm vụ khẩn cấp, không cần vắt óc nghĩ cách lừa dối đã qua mặt được tất cả mọi người, quá dễ dàng rồi.
Thấy cô mím môi, Lý Nhược Lan trêu ghẹo: “Trước đây là ai nói gả cho quân nhân hay xa nhau mới tốt, sống một mình càng tự tại thoải mái nhỉ?”
Vân Chi
Tô Nhuyễn nói: “Sự thật là thế mà, bây giờ con cũng cảm thấy như vậy.”
Lý Nhược Lan duỗi tay chọc vào trán cô một cái, cười rộ lên. Sau đó cũng không trêu ghẹo nữa, chỉ nói: “Để cha con đưa hai người đi, ngồi tàu hỏa tới thành phố Yến mất mười mấy tiếng đồng hồ, trên đường không an toàn.”
Ngôn Thành Nho không nói hai lời chuẩn bị đi mua vé, Tô Nhuyễn thấy thế vội vàng ngăn cản.
Nói đùa sao, cô còn có chuyện lớn phải làm đó, để Ngôn Thành Nho đi theo không phải lộ tẩy à?
“Mẹ, không cần đâu. Ngày mai người đi tàu cũng không nhiều lắm, đến ga tàu có anh Minh Sâm tới đón con với dì ấy rồi.” Nói tới đây, cô lại mím môi nói dối: “Anh ấy nói muốn đón con tới quân khu ở vài ngày, đợi làm xong nhiệm vụ khẩn cấp rồi đưa con về luôn.”
Nếu thế Ngôn Thành Nho đi theo đúng là không thích hợp lắm, Lý Nhược Lan cảm thấy Lộc Minh Sâm sắp xếp như vậy rõ ràng là muốn có không gian riêng cho hai người, Ngôn Thành Nho đi theo, Lộc Minh Sâm không thể chỉ đón mính Tô Nhuyễn tới quân khu bỏ lại Ngôn Thành Nho, nhưng mà nếu đón cả Ngôn Thành Nho theo, hai người lấy đâu ra không gian riêng?
Vì thế Ngôn Thành Nho cười nói: “Cũng đúng, cha mẹ đưa hai người lên tàu, dù sao cũng không mang nhiều đồ lắm.”
Lý Nhược Lan lại trêu chọc con gái: “Con xem, không phải người ta vẫn nghĩ tới con sao? Đừng giận nữa.”
“Ai bảo con giận, còn lâu con mới giận.” Cô ra ngoài một mình càng tốt, đỡ phải tìm lý do giải thích với anh vì sao lại nghĩ tới việc mua cổ phiếu, không có trói buộc lớn này đúng là quá tuyệt vời!