Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 201: Em sợ ma, ngủ với em (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:39:27
Lượt xem: 693

Tô Nhuyễn nhìn mí mắt Lộc Minh Sâm gục xuống, trong lòng thầm kêu không ổn. Cô nhanh chân bước đến chắn trước mặt anh, nói với hai đồng chí cảnh sát: “Hai vị đã tận mắt trông thấy rồi đấy, người này chính là cô ruột của anh ấy, mong hai vị điều tra kỹ càng, trả lại trong sạch cho anh ấy.”

Vốn dĩ thị phu đúng sai thế nào nhìn qua là hiểu, nếu nói ngay từ đầu mọi người còn nửa tin nửa ngờ trước lời Lộc Thải Hà nói, vậy thì lúc này nghe xong lời mắng chửi của bà ta, tất cả đều hiểu rõ, sợ là những chuyện trước đó đều là bà ta nói hươu nói vượn.

Hiển nhiên hai vị cảnh sát cũng không cảm thán không thôi, cô ruột đó, phải thù hận lớn thế nào mới mắng ra được những lời khó nghe như vậy?

Thấy thật sự sắp bị bắt đi, Lộc Thải Hà kinh hoảng thất thố: “Các anh không thể bắt tôi, tôi là thân nhân liệt sĩ! Anh Cả tôi là lãnh đạo xưởng thép, anh Ba tôi làm chính ủy thành phố!”

“Dám bắt tôi, tôi sẽ khiến các anh ăn không hết gói đem đi!”

Chậc chậc, đúng là trợ công giúp cô mà, Tô Nhuyễn lập tức nói: “Đúng vậy, bác Cả và chú Ba tôi, bao gồm cả công việc bà ta đang làm, đều vì cha của anh Minh Sâm hy sinh mới có được.”

Có người ngạc nhiên: “Một người liệt sĩ có thể đổi được nhiều công việc như vậy?”

Tô Nhuyễn mỉa mai: “Đúng vậy, vì vài vạn có thể phá hoại cuộc sống của anh minh sâm, ai biết vì công việc, bọn họ đã làm ra những chuyện gì?”

“Nếu anh ấy thật sự hư hỏng như lời bà ta nói, sao có thể tranh thủ kiếm về cho bọn họ nhiều công việc như vậy?”

Vân Chi

“Có điều, đúng là bác Cả và chú Ba tôi có chút bá đạo thật, khả năng các đồng chí cảnh sát phải vất vả rồi.”

Mặt hai đồng chí cảnh sát đã chuyển sang màu đen từ lâu, một người vặn tay Lộc Thải Hà, cười lạnh một tiếng: “Để tôi xem xem, bọn họ có thể bá đạo đến mức nào.” Sau đó hung hăng đẩy Lộc Thải Hà: “Thành thật chút cho tôi! Lên xe!”

Một người khác yên lặng nhìn Ngô Kim Hoa đang cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại bên cạnh, nói: “Chị! Cũng đi theo chúng tôi một chuyến!”

Ngô Kim Hoa bị dọa run lẩy bẩy: “Đồng chí cảnh sát, tôi… Tôi thật sự không phải kẻ lừa bịp, tôi được bọn họ đón tới…”

Tô Nhuyễn cười mỉa: “Anh Minh Sâm không chỉ gửi tiền cho một người, gửi tận bốn năm nhà đó, vì sao người khác không được đón tới, chỉ đón mình chị?”

Mặt cảnh sát không chút biểu cảm, trừng mắt với Ngô Kim Hoa: “Lại đây!”

Cuối cùng Ngô Kim Hoa khóc sướt mướt cầu xin, vẫn bị cảnh sát bắt lên xe về đồn.

Trò khôi hài kết thúc, Tô Nhuyễn ở nhà bà ngoại cũng không yên ổn, trực tiếp kéo Lộc Minh Sâm, chào tạm biệt mọi người, về nhà.

Thấy đối phương rũ mắt trầm mặc suốt quáng đường, Tô Nhuyễn muốn hòa hoãn bầu không khí đùa anh một câu, kết quả đối phương chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, dáng vẻ chán chường, phảng phất như đã nhìn thấu hồng trần, sắp chặt đứt trần duyên, đạp đất thành phật.

Trạng thái lần này của anh hiển nhiên còn nghiêm trọng hơn lần ở bệnh viện nhiều, mãi cho đến tôi vẫn không để ý tới ai, lên giường nghỉ ngơi rất sớm.

Bởi vì tâm trạng của anh không tốt, Tô Nhuyễn ngủ cũng không yên ổn, nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, nghe được Lộc Minh Sâm luôn luôn ngủ không hề có cảm giác tồn tại phát ra tiếng nói mớ: “Mẹ……”

Giọng nói giống giọng trẻ con, tràn đầy kinh hoảng và thống khổ.

Tô Nhuyễn vội vàng đứng dậy muốn đánh thức anh, nhưng vừa cúi người tới gần, đột nhiên đã bị một bàn tay mạnh mẽ túm lấy ném văng ra, không phải lực đạo như lúc chơi ném tuyết ban ngày, mà tàn nhẫn như muốn đẩy người ta vào chỗ chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-201-em-so-ma-ngu-voi-em-2.html.]

Cô còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một bàn tay ấn chặt lên giường, bàn tay ấy bóp chặt cổ cô, khiến cô hít thở không thông, cặp mắt phượng nhìn cô tràn đầy tơ máu, ánh mắt hung ác tàn bạo.

Cô nắm lấy cổ tay anh theo phản xạ có điều kiện, cố gắng phát ra tiếng từ cổ họng: “Anh…”

Trong nháy mắt khi âm thanh phát ra, lực đạo trên cổ đột nhiên biến mất.

Lộc Minh Sâm giống như vừa chịu kinh hách, đột nhiên xoay người ngồi về vị trí của mình.

Tô Nhuyễn nhìn dáng ngồi cứng đờ của anh, không biết nên nói gì mới phải.

Lộc Minh Sâm mở miệng trước: “Xin lỗi.”

Giọng nói trầm thấp tối nghĩa, giống như mang theo chút yếu ớt không biết phải làm sao, khiến Tô Nhuyễn cảm thấy trái tim nhói lên một cái, có chút đau đớn.

Lộc Minh Sâm nói xong, trực tiếp xoay người xuống giường chuẩn bị ra ngoài.

Không hiểu sao Tô Nhuyễn lại cảm thấy không thể để anh đi như vậy, cô nhanh chóng nghiêng người qua, túm chặt cổ tay anh: “Anh Minh Sâm.”

Hình như Lộc Minh Sâm muốn ném tay cô ra, nhưng nghĩ tới điều gì đó, anh lại khắc chế, đứng yên không nhúc nhích.

“Em sợ.”

Cả người Lộc Minh Sâm cứng đờ, giữa lúc không biết nên nói gì, lại nghe thấy Tô Nhuyễn mở miệng: “Anh đi rồi, ma nữ kia bò ra từ dưới gầm giường thì phải làm sao?”

Lộc Minh Sâm trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Không có ma, là anh bịa ra thôi.”

“Em biết, nhưng em vẫn sợ.” Cô mạnh mẽ kéo anh trở lại giường, hình như Lộc Minh Sâm sợ lại làm cô bị thương, vô cùng ngoan ngoãn nghe theo cô.

Tô Nhuyễn đứng dậy, vặn vai anh qua, cưỡng ép anh nằm xuống giường, sau đó bản thân trực tiếp nằm xuống bên cạnh, còn giang hai tay ra ôm lấy ai, để anh nằm trong vòng tay mình.

Đầu Lộc Minh Sâm gối lên bả vai cô, sau khi nhịn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn nổi nữa anh mới hỏi: “Em coi anh là trẻ con à?”

Tô Nhuyễn vươn tay ra, cảm nhận mái tóc ngắn đ.â.m vào da tay mình: “Nghe nói ma sợ nhất dương hỏa trên người đàn ông, em cảm thấy ôm bả vai anh tương đối an toàn.”

Trong lúc Lộc Minh Sâm không biết nên nói gì mới tốt, đột nhiên lại bị vỗ mạnh vào lưng.

“Thả lỏng, ôm không thoải mái.”

Lộc Minh Sâm:……

Luôn có cảm giác cô đang nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

“Lộc Minh Sâm.”

Bỗng nhiên âm thanh từ đỉnh đầu truyền đến, giọng nói nhu hòa, giống như mang theo bao dung vô tận: “Anh dọa lui ma nữ giúp em, em dọa lui ác mộng giúp anh, được không?”

Loading...