Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 196: Kỳ ngộ (3)
Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:39:20
Lượt xem: 572
Bà ngoại Lý kiêu ngạo hừ một tiếng: “Bà biết rõ, giải phóng quân chỉ lo chuyện quân đội, cháu chưa chuyển nghề, không được quan tâm chuyện bên ngoài, cũng không được phạm sai lầm.”
“Cháu chỉ cần dẫn binh cho tốt g.i.ế.c hết đám quỷ tử là được.” Bà ấy vui mừng nói: “Ông cố ngoại của cháu cũng từng g.i.ế.c quỷ tử, bây giờ nhà chúng ta cũng coi như có người kế nghiệp rồi.”
Lộc Minh Sâm nhìn bà tay già khô khốc đầy nếp nhăn, chỉ lớn bằng nửa bàn tay mình kia, anh có thể nhẹ nhàng tránh thoát bàn tay ấy, nhưng lúc này cả người lại không động đậy được, cảm thấy giống như mình đã bị bà cụ này bắt cóc vậy.
Ngôn Thiếu Thời ở bên kia kêu lên: “Bà ngoại, bây giờ đã hết quỷ tử từ lâu rồi!”
Bà ngoại Lý trợn mắt khinh bỉ: “Bà đâu có hồ đồ! Quỷ tử chỉ là ví von, là ví von đó! Cháu còn đi học mà cái này cũng không hiểu à?”
“Tất cả những người anh rể cháu phải đối phó đều là quỷ tử.” Nói tới đây, bà cụ hừ một tiếng: “May mà bây giờ không còn quỷ tử, nếu thật sự còn, sợ là đám người nhà họ Lộc đã làm chó săn cho quỷ tử hết rồi, lúc đó anh rể cháu có thể trực tiếp b.ắ.n c.h.ế.t bọn họ, còn để bọn họ bắt nạt như vậy sao?”
Ngón tay Lộc Minh Sâm không khống chế nổi khẽ co lại, mắt ngước lên nhìn về phía bà cụ, cặp mắt già nua bị mí mắt che khuất một nửa kia dường như có thể biết được tất cả, bao dung tất cả, khiến anh muốn tránh né theo bản năng lại không thể tránh né được.
Cậu Cả được bà cụ nhắc nhở, nói: “Có chuyện Phú Quý nói đúng, sợ là nhà họ Lộc có ý đồ xấu, bọn họ tuyên truyền Nhuyễn Nhuyễn có tiền khắp mọi nơi, cũng không biết muốn làm gì?”
Bà ngoại Lý đắc ý: “Mẹ biết ngay là các con đoán không ra.”
Mợ Cả phối hợp: “Chắc chắn mẹ con đã biết.”
“Đương nhiên rồi!”
Bà ngoại Lý nói: “Bọn họ làm vậy, là muốn nhà chúng ta trở mặt vì tiền.”
“Nhuyễn Nhuyễn vừa được nhận về, cả đám đã nhớ thương tiền của con bé, trong lòng Nhuyễn Nhuyễn có thể thoải mái sao? Nhuyễn Nhuyễn không thoải mái, đương nhiên những người khác cũng không thoải mái, không phải quan hệ sẽ đóng băng sao?”
“Nhuyễn Nhuyễn đã xé rách mặt với nhà họ Tô, bây giờ lại chặt đứt quan hệ với nhà họ Lý chúng ta, dư lại một mình Nhuyễn Nhuyễn, không phải là bọn họ có thể tùy ý đắn đo à?”
Bà ngoại Lý kiêu ngạo nói: “Bọn họ nghĩ trong mắt nhà họ Lý chúng ta chỉ có tiền giống nhà họ Lộc bọn họ chắc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-196-ky-ngo-3.html.]
Mợ Hai giật mình hiểu ra: “Chẳng trách lại nói rõ Nhuyễn Nhuyễn có bao nhiêu tiền như vậy, nếu chỉ nói con bé có tiền có lẽ mọi người còn không để ý, nhưng kể ra rõ ràng nguồn gốc số lượng, không phải càng dễ khiến người ta nhớ thương sao.”
Đột nhiên Tô Nhuyễn nghĩ tới Tống Tiểu Trân, Tống Tiểu Trân có thể tính kế của hồi môn của cô như vậy, hiển nhiên cũng vì có người kể rõ cho cô ta về nguồn gốc số tiền ấy…
Cô nhìn về phía Ngôn Thiếu Dục theo bản năng, đúng lúc Ngôn Thiếu Dục cũng nhìn qua, nhìn vẻ mặt anh ấy, hiển nhiên cũng đã đoán ra được điểm này.
Vân Chi
Hóa ra là nhà họ Lộc, không chỉ muốn chặt đứt quan hệ giữa cô và nhà họ Lý, nếu Ngôn Thiếu Dục không chịu buông tay Tống Tiểu Trân, khả năng bên chỗ Lý Nhược Lan cũng phải xa cách.
Bàn tính này đánh hay lắm.
Bà ngoại lại nói với Tô Nhuyễn nói: “Cháu còn trẻ da mặt mỏng, người khác nhắc tới chuyện tiền nong nếu không biết giải quyết thế nào thì cứ đẩy qua cho mẹ cháu, mẹ cháu không giải quyết được cứ tới tìm bà ngoại.”
“Bà ngoại làm chủ cho cháu!” Nói đến đây bà cụ hừ một tiếng: “Tốt xấu gì cũng là bảo bối trong tim bà ngoại, không ai được chọc vào.”
Tuy rằng bà cụ dùng giọng điệu trêu đùa, nhưng Tô Nhuyễn có thể cảm nhận được lời này là thật.
Rất kỳ quái là, sau khi nghe xong không hiểu sao trong lòng Tô Nhuyễn đột nhiên dâng lên niềm tin vô hạn, giống như đối mặt với bất kỳ chuyện gì cô đều có thể không sợ gì cả.
Cô không nhịn được dựa đầu vào vai bà cụ, đây là lần đầu tiên cô thật sự yếu đuối trong vài chục năm qua: “Vâng, sau này bà ngoại chính là chỗ dựa lớn của cháu.”
Bà ngoại vỗ vỗ tay cô.
“Oa, tuyết rơi lớn quá!” Đột nhiên có tiếng Ngôn Thiếu Thời truyền đến.
Lúc này mọi người mới để ý, mưa tuyết ban nãy còn rất nhỏ đã biến thành từng mảng tuyết lớn rồi, trong sân cũng đã có một tầng tuyết đọng hơi mỏng.
Đám trẻ con lập tức ồn ào lao ra ngoài, Tô nhuyễn cũng kéo Lộc Minh Sâm chạy theo. Đứng giữa trời tuyết, cô ngẩng đầu nhìn Lộc Minh Sâm, thấy cuối cùng đuôi mày anh cũng giãn ra, khóe môi mang theo ý cười.
Cảm nhận được ánh mắt cô, anh hỏi: “Làm sao vậy?”