Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 195: Kỳ ngộ (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:39:18
Lượt xem: 591

Lý Phú Quý quay đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, cậu gọi là Nhuyễn Nhuyễn cũng được nhỉ? Tiền của cháu để trong tay cũng là tiền chết, cho cậu Ba của cháu mượn sang năm là có thể kiếm thêm mấy ngàn, thích hợp biết bao.”

“Chẳng lẽ cháu còn sợ cậu ruột cháu hãm hại cháu sao?”

Nói xong ông ta lại nhìn về phía Lộc Minh Sâm: “Không phải chồng cháu còn là quan quân lợi hại, từng g.i.ế.c người sao? Cũng không cần sợ thằng nhóc Mao Hắc Tử kia giở trò…”

Vân Chi

Tô Nhuyễn chú ý tới biểu cảm của Lộc Minh Sâm, lập tức phát hiện ra có điểm không ổn, hình như anh rất kiêng kỵ người khác nói ra hai từ “Giết người”.

Bà ngoại Lý phản ứng cực nhanh, lập tức mắng: “Cái thằng Cẩu Đản thối này, bảo sao mùng hai tết đã chạy tới đây, hóa ra là có ý đồ xấu với Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta.”

“Cháu đừng nghe những lời đồn vớ vẩn đó, hai đứa nhỏ vừa mới kết hôn lấy đâu ra tiền? Thím đây nhiều con nhiều cháu hiếu thuận như vậy, cũng chưa có được bằng ấy tiền đâu.”

“Ai da, thím, thím cần gì phải giấu diếm như vậy.” Hiển nhiên Lý Phú Quý cũng là người thẳng tính: “Cháu dâu nhà lão Trương cuối thôn kia, cũng chính là chị em dâu họ với cô cháu ngoại vàng bạc này nhà thím, đều tính sổ rõ ràng cho mọi người rồi, chưa cần tính của hồi môn, chỉ tính riêng tiền thưởng tiền trợ cấp của cháu rể thím thôi đã có sáu bảy vạn rồi, chuyện này cả thôn đều biết.”

“Cháu nghe ý của cô ta, tám phần là bên nhà chồng Nhuyễn Nhuyễn có ý đồ với số tiền này, dựa theo cách tuyên truyền của bọn họ, sợ là càng ngày càng nhiều người biết, đến lúc đó Nhuyễn Nhuyễn nhà thím cũng không cách nào sống yên ổn, thà đầu tư vào công trình còn hơn, lúc ấy tiền đều tiêu hết rồi, bọn họ muốn tính kế cũng không được, có phải không?”

“Phi!” Bà ngoại Lý mắng: “Cho nên mày tới tính kế trước?”

Lý Phú Quý không hề tức giận: “Cháu nói thế sao có thể gọi là tính kế, không phải đúng lúc có việc thích hợp à?”

“Cháu chỉ là nói trước người khác một tiếng mà thôi.”

Ông ta nhìn Tô Nhuyễn: “Cháu cũng suy xét cẩn thận, có bà ngoại cháu ở đây, không ai dám hãm hại cháu, nhưng việc này thật sự có lợi, qua thôn này không còn cửa hàng khác.”

Tô Nhuyễn nhíu mày suy tư, trong mắt cô, hành vi của Lý Phú Quý đúng là không phải tính kế, người làm ăn buôn bán đều muốn tìm người đầu tư, biết cô có tiền vốn người ta chạy tới mời cô hợp tác, hơn nữa không phải không nói rõ đầu tư vào việc gì, mượn tiền rồi sau này sẽ trả lại…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-195-ky-ngo-2.html.]

Tuy rằng đối phương có ý đồ riêng, nhưng tổng thể vẫn có hạng mục và kế hoạch rõ ràng.

Đối với cô và nhà họ Lý mà nói, đúng là một kỳ ngộ không tồi.

Cô hiểu rất rõ, ba mươi năm sau, ngành xây dựng Hoa Quốc sẽ phát triển nhảy vọt, trước tiên bắt đầu từ đường xá, sau đó là địa ốc, đường cao tốc, đường sắt…

Tô Nhuyễn không chỉ nghĩ tới hạng mục này, còn nghĩ tới cả nhà họ Lý và nhà họ Ngôn. Cô không nhịn được nhìn về phía Ngôn Thiếu Dục, quả nhiên trông thấy dáng vẻ nghiêm túc cân nhắc của anh ấy.

Chuyên ngành Ngôn Thiếu Dục học chính là kiến trúc, kết hợp với đời trước công ty của nhà họ Ngôn là công ty về kiến trúc, Tô Nhuyễn cảm thấy dù không có cô, đời trước nhà họ Lý cũng bao thầu công trình này, chẳng qua người đứng ra lãnh đạo không phải cậu Ba, mà là Ngôn Thiếu Dục.

Có điều cô cũng nhớ rõ đời trước Ngôn Thiếu Thời từng nhắc đến, vào đầu thập niên 90, nhà bọn họ đã từng trải qua mấy năm gian nan vất vả, không biết có phải có liên quan tới chuyện này hay không.

Thấy Tô Nhuyễn suy ngẫm, Lý Phú Quý cười rộ lên: “Mọi người thương lượng một chút đi, cho dù quyết định làm, cũng phải đợi tới mười lăm tháng giêng mới có thể đi tìm người, dù sao cũng là một khoản tiền lớn, ngẫm nghĩ cẩn thận không thừa.”

Lý Phú Quý về rồi, người lớn trong nhà họ Lý đều không tránh khỏi suy tư, thương lượng lẫn nhau.

Bà ngoại thấy thế đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: “Chuyện Cẩu Đản nói, ngoài ý đồ với tiền của Nhuyễn Nhuyễn ra, cũng không có gì sai, nhưng mà có một việc…”

Bà cụ nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Bà ngoại từng nói rất nhiều lần, bây giờ nói lại thêm lần nữa, có câu châm ngôn rất đúng, thân thích không chung tiền tài, tiền bạc phân minh ái tình dứt khoát.”

Giọng bà cụ mang chút nghiêm khắc: “Giữa các con có tình cảm nâng đỡ nhau là tốt, nhưng nếu không muốn sau này chặt đứt quan hệ thân thích, thì phải tính toán rõ ràng rành mạch.”

“Nên viết giấy nợ phải viết, nên tính lãi suất phải tính, đừng nói với mẹ cái gì mà đều là người thân không cần so đo gì đó, đã hiểu chưa?”

Mọi người đều sôi nổi gật đầu, trong lòng Tô Nhuyễn cũng đầy cảm khái, chẳng trách người ta luôn nói nhà có lão như có bảo, bà ngoại thật sự là bảo bối của nhà họ Lý.

Nói xong “Bảo bối” ấy lại quay sang túm lấy tay Lộc Minh Sâm, nói tiếp: “Cháu ngoan, nếu trong nhà thật sự làm ăn buôn bán gì đó, cũng không cần cháu quan tâm…”

Loading...