Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 193: Bà ngoại đại trí tuệ

Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:39:15
Lượt xem: 595

Tô Nhuyễn không nghĩ tới chuyện Tống Tiểu Trân nữa, nếu là có ý đồ với cô, vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ tới trước mặt cô.

Tuy rằng sáng sớm mùng một mọi người đã có chút ít không thoải mái, nhưng sáng sớm mùng hai, tất cả đều tinh thần sáng láng.

Theo tục lệ của tỉnh Đông Lâm, mùng hai là ngày về nhà mẹ đẻ, vì thế Tô Nhuyễn lại bám đuôi Lý Nhược Lan, cả gia đình hưng phấn về thôn Lý.

Vân Chi

Lần này nhà bà ngoại còn náo nhiệt hơn lần trước, con gái của các cậu đã gả ra ngoài cũng dẫn theo con rể về chúc tết, còn cả các chị dâu trước đó bận việc ngoài cửa hàng, hôm nay đều cố ý ở lại chiêu đãi con rể, còn mình thì đợi đến mùng sáu mới về nhà mẹ đẻ.

Đây cũng là quy định nhiều năm trước thôn Lý đã lập ra.

Tô Nhuyễn nhìn nhà trẻ của bà ngoại đã mở rộng thêm sắp hơn mười đứa trẻ rồi, đám trẻ con bốc kẹo, chơi đùa, gương mặt ngây thơ non nớt, lập tức lây nhiễm sang mọi người.

Hình như Quả Táo Nhỏ lần trước được Lộc Minh Sâm cứu vẫn nhớ rõ anh, vừa thấy bọn họ đã cất bước chạy tới, lần này cô bé thôn minh hơn, trực tiếp ôm lấy chân Lộc Minh Sâm, rồi mới ngửa đầu cười với anh, mở miệng gọi “Dượng”.

Chào xong thì toét miệng cười khoe ra hàm răng gạo nếp, biểu cảm trên mặt Lộc Minh Sâm cũng vô thức dịu đi.

Chị dâu nhà cậu Hai ở cách đó không xa cười nói: “Con nhóc này còn nhỏ đã biết ai đẹp rồi, cứ ai đẹp là thích ôm chân người đó.”

Tô Nhuyễn cúi đầu nhìn cô nhóc đáng yêu tròn xoe kia, cô biết ngay mà, chắc chắn nhà họ Lý có gen nhan khống, khả năng chân truyền đời sau chính là Quả Táo Nhỏ.

Người trong phòng ra ngoài nghênh đón không ít, lần này bà ngoại không ra ngoài, mà ngồi trên giường đất, vẫy tay với bọn họ như nhìn thấy cứu tinh: “Ai da, con rể với cháu rể của mẹ về rồi, mấy đứa mau tránh ra, để bà yên tĩnh một lát.”

Cả nhà Tô Nhuyễn vào phòng, thì trông thấy giữa phòng khác đang bày hai chiếc bàn lớn, một bàn để đám đàn ông chơi Mạt Chược, một bàn khác lớn hơn chút để bọn nhỏ đánh bài Poker, phụ nữ thì ngồi trên giường đất nói chuyện phiếm với bà ngoại.

Có điều lúc này mặt bà ngoại Lý đầy vẻ ghét bỏ: “Ồn ào đau cả đầu, Nhuyễn Nhuyễn, Tiểu Lộc mau tới đây, để bà ngoại nhìn kỹ nào.”

Chị họ giả vờ ghen tị: “Bây giờ trong lòng bà nội có bảo bối mới, bắt đầu ghét bỏ chúng cháu rồi.”

Bà ngoại liếc mắt nhìn chị ấy một cái: “Đã cưng các cháu ba mươi mấy năm rồi, chưa đến lúc ghét bỏ sao?”

“Bây giờ nên đến phiên Nhuyễn Nhuyễn và Tiểu Lộc rồi.” Nói tới đây, bà cụ thở dài ra vẻ ưu thương: “Thật ra bà rất muốn cưng tất cả các cháu, nhưng ai bảo con người chỉ có một trái tim chứ, đành phải thay phiên nhau thôi.”

“Có điều…” Bà cụ kéo tay Lộc Minh Sâm, lại cười thấy răng không thấy mắt: “Người đẹp trai như Tiểu Lộc, không cần thay phiên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-193-ba-ngoai-dai-tri-tue.html.]

Mọi người bị thái độ bất công đúng lý hợp tình của bà cụ chọc cười, anh họ Tư bắt được kẽ hở: “Bà nội, không phải bà nói chỉ có một trái tim sao? Vậy thì chỉ có thể cưng một người thôi, bà cưng anh rể cháu, vậy chị Nhuyễn Nhuyễn phải làm sao bây giờ?”

Bà ngoại khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt như muốn nói “Cái tên xấu xa này”.

“Cháu bớt lừa gạt bà.”

“Một trái tim, có tận bốn ngăn đó!” Bà cụ đắc ý nói: “Bây giờ Nhuyễn Nhuyễn với Tiểu Lộc chiếm hai ngăn rồi, dư lại hai ngăn xem biểu hiện của các cháu đi, nhưng chắc chắn không có chỗ cho quỷ gây sự cháu đâu!”

Nói xong bà ấy quay đầu cáo trạng với Tô Nhuyễn: “Khi còn nhỏ thằng nhóc này vô cùng nghịch ngợm, bà sắp bị nó làm phiền c.h.ế.t rồi.”

Nghe vậy mọi người cười to, có người kinh ngạc hỏi: “Bà nội, bà còn biết trái tim có bốn ngăn à?”

Bà cụ đắc ý nói: “Bớt coi thường bà, cái gì bà nội cũng biết.”

Chị họ cười: “Là chị từng nói với bà nội.”

Chị ấy là con gái út nhà cậu Hai, năm trước vừa thi đỗ đại học, học chuyên ngành y tá, khi được nghỉ về nhà thi thoảng sẽ nói với bà cụ về cấu tạo cơ thể con người linh tinh, đừng thấy bà cụ đã sắp bảy mươi mà hiểu lầm, bà cụ rất hiếu học đó.

Mấy đứa cháu trai nghe vậy, tất cả đều tới tranh thủ cơ hội trở thành hai bảo bối khác trong lòng bà cụ, lại chọc mọi người cười ha ha.

Bữa trưa lần này trực tiếp bày ba bàn lớn.

Tuy rằng người tới rất nhiều, nhưng thực tế cậu mợ Cả cũng không vất vả lắm, người có thể giúp đỡ đều xắn tay vào giúp đỡ. Tô Nhuyễn và các chị họ ở bên xắt rau, các anh họ, anh rể đồng thời nổi lửa ba cái bếp, bây giờ Tô Nhuyễn đã hiểu vì sao phòng bếp nhà cậu Cả lại lớn như vậy rồi.

Cứ như vậy, ngược lại chưa tới nửa giờ cơm canh đã sẵn sàng.

Khi ăn cơm, bà ngoại Lý cười nói: “Thứ gì cũng vậy, càng cướp càng ít, càng làm càng nhiều.”

“Cho nên dù nhiều việc hơn nữa, mọi người tranh nhau làm, sẽ không còn nhiều nữa; Đồ ăn ngon dù ít, mọi người nhường nhau, tất cả đều được ăn, biết chưa?”

Nghe thấy lời này Tô Nhuyễn sửng sốt, lập tức cảm thấy bà cụ có đại trí tuệ. Cô nhìn sang bàn ăn thứ ba nơi một đám thiếu niên choai choai đang ngồi đó, thấy tất cả đều gật đầu thụ giáo, đại khái đã hiểu ra nguyên nhâu vì sao người nhà họ Lý có thể hòa thuận đoàn kết như vậy.

Có lẽ ai cũng hiểu đạo lý này, nhưng có thể chân chính làm được lại không hề dễ dàng, mà trẻ con nhà họ Lý được mưa dần thấm đất, có người bên cạnh làm gương, tất nhiên sẽ khác.

Loading...