Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 191: Tống Tiểu Trân (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:25:54
Lượt xem: 697

Đợi khi mọi người cùng nhau ngồi xuống bên bàn ăn, Tô Nhuyễn lập tức cảm nhận được rõ ràng, đối phương bài xích cô.

Từ đầu là chỗ ngồi, Ngôn Thành Nho và Lý Nhược Lan ngồi ghế chủ nhà, tiếp theo là Ngôn Thiếu Dục và Tống Tiểu Trân, vốn dĩ chỗ cô được xếp bên cạnh Tống Tiểu Trân, kết quả Tống Tiểu Trân lại lén lút kéo tay áo Ngôn Thiếu Dục, đổi sang bên kia đối phương.

Giống như ngồi gần cô rất khó chịu vậy.

Sau đó trong bữa cơm, Ngôn Thiếu Dục thấy cốc nước của cô đã uống hết, vươn tay ra lấy chai nước định rót thêm cho cô, Tống Tiểu Trân đã giành trước một bước giơ cái ly lên, đợi Ngôn Thiếu Dục rót cho cô ta xong, Tống Tiểu Trân trực tiếp cầm lấy chai nước, cười nói với Tô Nhuyễn: “Để tôi rót cho cô.”

Sao Tô Nhuyễn có thể để khách tới nhà rót đồ uống cho mình, hơn nữa dáng vẻ giả tạo kia, hiển nhiên cũng chỉ khách sáo, cô đứng dậy nhận lấy chai nước tự rót đầy cho mình, còn rót thêm cho Ngôn Thiếu Thời và Lý Nhược Lan.

Sau đó Tô Nhuyễn cũng bắt đầu khách sáo, nhưng cũng không để ý lắm, con gái trẻ tuổi đang chìm đắm trong tình yêu để ý bạn trai mình đối xử tốt với người khác cũng là chuyện thường tình.

Huống chi giữa người với người còn chú trọng duyên phận, nếu thật sự không thể thân thiết, chỉ cần giữ đủ khách sáo với nhau là được, dù sao sau này cô cũng không sống chung với đối phương.

Sau đó cô phát hiện ra, hình như Tống Tiểu Trân không chỉ có địch ý với một mình cô.

Sau khi ăn xong Lý Nhược Lan rót cho cô ta chén nước, cô ta cũng không thèm đứng dậy nhận, đợi Lý Nhược Lan đưa ly nước tới tầm tay cô ta, cô ta mới nói câu cảm ơn.

Nếu nói cô ta không có lễ phép cũng không đúng, khi Ngôn Thành Nho đẩy đĩa trái cây cho cô ta, cô ta khom người nhận, hai tay còn đỡ một chút.

Hành động như vậy khiến người một nhà đều không thoải mái, ngay cả Ngôn Thiếu Thời vẫn luôn khuấy động bầu không khí cũng bắt đầu yên tĩnh lại, không tiếp tục chủ động nói chuyện với cô ta.

Đợi Lý Nhược Lan đưa bao lì xì, tiễn người ra khỏi cửa, người một nhà mới ngồi xuống ghế sô pha, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ngôn Thiếu Thời không tim không phổi nhất, nói: “Sao con có cảm giác chị dâu này không thích con lắm nhỉ?”

Lý Nhược Lan cũng đang đắn đo: “Có phải chúng ta có điểm nào chưa tốt, hay là con bé cố ý làm vậy, đề phòng sau này chúng ta bắt nạt con bé hay không?”

Có một vài cô gái khi tới ra mắt nhà trai, sẽ được cha mẹ dạy dỗ nên kiêu căng một chút, đề phòng sau này bị nhà chồng chèn ép.

Ngôn Thành Nho lại cảm thấy không giống lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều: “ĐợiThiếu Dục về, hỏi nó một chút.”

Vân Chi

Bữa cơm hôm đó đúng là có hơi mất hứng, Tô Nhuyễn cũng không vui lắm, ngồi thêm một chút thấy hơi buồn ngủ, muốn về nhà ngủ bù, bèn chào tạm biệt Lý Nhược Lan, về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-191-tong-tieu-tran-2.html.]

Ra bên ngoài, nghĩ tới tâm trạng Lộc Minh Sâm không tốt lắm, cô đi vòng qua con ngõ bên cạnh, định tới phố đồ ăn vặt mua chút đồ ăn ngon về dỗ dành anh.

Lại không ngờ vô ý đụng phải Ngôn Thiếu Dục và Tống Tiểu Trân, hai người đang đứng sau góc tường tránh gió nói chuyện, không ai nhìn thấy cô. Tô Nhuyễn đang định đi trước, lại nghe thấy câu chuyện của hai người liên quan tới mình và Lý Nhược Lan.

“Sao anh không nói với em, người mẹ kia của anh là mẹ kế?” Tống Tiểu Trân nhìn Ngôn Thiếu Dục, vẻ mặt đau lòng.

Ngôn Thiếu Dục không hiểu ra sao: “Chuyện này có nói hay không cũng như nhau mà, mẹ anh không khác nào mẹ ruột, không cần phân chia mẹ ruột mẹ kế, con người mẹ anh rất tốt.”

“Sao có thể.” Tống Tiểu Trân bĩu môi nói: “Chỉ có người không tim không phổi như anh mới không để ý thôi, em đau lòng anh bị chèn ép.”

Ngôn Thiếu Dục dở khóc dở cười: “Anh không bị chèn em, con người mẹ anh rất tốt, đợi sau này ở chung em sẽ biết.”

Tống Tiểu Trân nói: “Nhưng mà em nghe nói, cô con gái mẹ kế anh mang về kia, lần này kết hôn, mẹ anh cho cô ta tận ba vạn của hồi môn.”

Ngôn Thiếu Dục nhíu mày: “Sao em biết chuyện này? Nghe từ nơi nào?”

Tống Tiểu Trân nói: “Không phải mẹ em biết chuyện em sắp tới nhà anh ra mắt sao, nên đã hỏi thăm trước một chút.”

“Anh chỉ cần nói có phải cô ta có ba vạn của hồi môn hay không thôi?”

Ngôn Thiếu Dục vẫn đang suy tư, miệng đã nói theo bản năng: “Không rõ lắm, chuyện này có cha mẹ anh nhọc lòng rồi, anh không để ý lắm.”

“Vì sao không để ý?” Tống Tiểu Trân không hiểu nổi: “Của hồi môn không phải nhà anh bỏ ra sao?”

“Không phải.”

Ngôn Thiếu Dục nói: “Tiểu Trân, của hồi môn của em gái anh không phải nhà anh bỏ tiền ra, là tiền lễ hỏi của nhà họ Lộc và cha con bé cho con bé.”

Hiển nhiên Tống Tiểu Trân không tin những lời này, cô ta nói thẳng: “Mẹ em nói, lễ hỏi của em cũng phải ba vạn.”

Ngôn Thiếu Dục trợn trừng mắt, ở tỉnh Đông Lâm này, gia đình công nhân viên bình thường có thể bỏ ra lễ hỏi sáu ngàn tám trăm tám mươi tám đồng đã rất không tệ rồi, cộng thêm tam kim, quần áo linh tinh, tổng giá trị cũng phải đến một vạn, chỉ như vậy đã đào rỗng của cải của nhà họ Ngôn rồi.

Tình huống của Tô Nhuyễn là ngoại lệ, hơn nữa của cải của nhà họ Lộc dày hơn nhà họ Ngôn nhiều.

Loading...