Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 189: Cùng chung chăn gối (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:25:51
Lượt xem: 679

Sau khi xác nhận là cô, Lộc Minh Sâm lập tức giải trừ đề phòng, đồng thời cũng cạn lời hỏi: “Em làm gì thế?”

Tô Nhuyễn vô cùng tiếc nuối vì không nhìn thấy biểu cảm thất thố của Lộc Minh Sâm: “Đắp mặt nạ.”

Nói tới đây, đột nhiên cô nhìn chằm chằm vào mặt Lộc Minh Sâm, dáng vẻ nóng lòng muốn thử: “Anh có muốn đắp thử không? Sau khi đắp cái này xong, da mặt vô cùng láng mịn.”

Lộc Minh Sâm cảnh giác ngồi dậy, ánh mắt nhìn lướt qua thuốc trừ sẹo trên bàn, thứ này được Tô Nhuyễn cố ý lấy qua để anh bôi, anh tự giác cầm lên: “Anh dùng thứ này.”

Tô Nhuyễn bị dáng vẻ ấy của anh chọc cười, nhưng vì đang đắp mặt nạ, chỉ có thể nhịn xuống.

Hình như Lộc Minh Sâm đã phát hiện ra điều gì đó, tròng mắt lưu li giữa đôi mắt phượng dài hẹp đảo qua, ngồi ngay ngắn hứng thú bừng bừng nói: “Anh kể chuyện cười cho em nhé.”

Mặt Tô Nhuyễn không biểu cảm nhìn anh, sau đó ra ngoài bê một cốc nước vào, uống một ngụm lớn ngậm trong miệng ngồi xuống trước mặt Lộc Minh Sâm, không hề nuốt xuống, dùng mắt ra hiệu bảo anh kể chuyện đi.

Lộc Minh Sâm nhìn quai hàm phình lên của cô:……

Không dám nói.

Nhưng mà vẫn có chút không cam lòng: “Để anh kể chuyện ma cho em nghe, trước đây có con ma luôn thích trốn dưới gầm giường nhà người khác…”

Tô Nhuyễn rất sợ ma:……

Hai mươi phút sau, Tô Nhuyễn được Lộc Minh Sâm hộ tống tới nhà vệ sinh tháo mặt nạ xuống, sau đó cô trực tiếp quấn chăn nằm giữa giường, dựa sát vào ổ chăn của Lộc Minh Sâm: “Không được tắt đèn.”

Nhìn biểu cảm của Lộc Minh Sâm, cô hừ một tiếng: “Thế này gọi là tự làm bậy không thể sống.”

Lộc Minh Sâm bất đắc dĩ ôm mặt, thở dài một tiếng nhận thua: “Biết rồi biết rồi, anh sai rồi, bà cô ơi, em mau ngủ đi.”

Lúc này Tô Nhuyễn mới nhắm mắt lại.

Lộc Minh Sâm cho rằng đêm nay khả năng anh sẽ mất tự nhiên, nhưng mà Tô Nhuyễn trước khi ngủ còn sợ ma dựa sát vào anh, sau khi ngủ lại tự giác nằm tách ra.

Nhìn cô cau mày điều chỉnh tư thế, dần dần co người lại, sau đó mới dần dần yên ổn, Lộc Minh Sâm biết đây là biểu hiện của người cực kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn, luôn đề phòng cảnh giác. Rõ ràng ngày thường cô mạnh mẽ như vậy, đối mặt với chuyện gì cũng vững vàng thành thao…

Ánh mắt anh vô thức dừng trên mặt cô, có lẽ là do tác dụng của tấm mặt nạ gì đó kia, nhìn qua da mặt cô vô cùng trắng trẻo mịn màng… Anh không nhịn được vươn tay ra đo thử, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay anh, vốn dĩ nên là cô gái nhỏ nũng nịu yếu ớt mới đúng…

Có lẽ là vì bị câu chuyện ma của anh dọa sợ, Tô Nhuyễn ngủ không yên ổn lắm, luôn có cảm giác có thứ gì đó sẽ nhô ra từ dưới gầm giường, sáng hôm sau cô thức dậy hơi muộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-189-cung-chung-chan-goi-2.html.]

Lộc Minh Sâm đã làm trị liệu trong phòng khách, cơm sáng đã được dì Phúc làm xong.

Có điều hiển nhiên là bà ấy hiểu lầm điều gì đó, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn vô cùng vui mừng, còn nấu canh táo đỏ cẩu kỳ, liên tục thúc giục hai người uống nhiều chút.

Ban đầu Lộc Minh Sâm còn chưa phản ứng lại, mãi cho tới khi dì Phúc kéo riêng anh ra ngoài không biết nói gì, anh bắt đầu trốn tránh Tô Nhuyễn, thi thoảng lỗ tai lại đỏ lên, khiến Tô Nhuyễn cười không ngừng.

Nhưng mà sợ anh mất tự nhiên, cô dứt khoát trốn vào phòng ngủ chính đóc sách, kỳ nghỉ đông đã qua một tuần rồi, cô cũng nên ôn tập tử tế thôi, sang năm mới còn nhiều việc quan trọng phải hoàn thành đó.

Nhớ tới Lộc Minh Sâm cũng sắp thi nghiên cứu sinh, dì Phúc lập tức ôm hết việc quản gia vụn vặt về tay mình, để hai người bọn họ yên tâm học hành.

Tô Nhuyễn biết quá khách khí ngược lại sẽ khiến bà ấy không được tự nhiên, nên cũng không nói gì, mỗi ngày chỉ học tập, rửa chén bát, thi thoảng trêu đùa Lộc Minh Sâm, cuộc sống của ba người coi như tự tại thích ý.

Người lớn không trông mong đến ngày tết như trẻ con, Tô Nhuyễn lại vừa mới tân hôn, vừa trải qua náo nhiệt, có điều trong niên đại này hương vị tết còn rất nồng, nghe tiếng pháo trúc không ngừng truyền đến từ bên ngoài, bọn họ cũng cảm thấy tết âm lịch năm nay rất náo nhiệt.

Sáng sớm mùng một, Tô Nhuyễn tỉnh lại trong tiếng pháo trúc đinh tai nhức óc, hiếm khi trông thấy Lộc Minh Sâm dựa vào đầu giường ngẩn ngơ.

Nói thật, mấy ngày nay Tô Nhuyễn hoàn toàn không có cảm giác cùng chung chăn gối với một người đàn ông.

Vân Chi

Giường không nhỏ là một chuyện, chủ yếu là do khi ngủ cảm giác tồn tại của Lộc Minh Sâm vô cùng thấp, hơn nữa mỗi ngày khi cô mở mắt anh đã rời giường từ lâu, cho nên hoàn toàn không khác gì khi cô vẫn ngủ một mình.

Hiển nhiên hôm nay là ngoại lệ, thấy cô tỉnh lại, Lộc Minh Sâm cầm quyển sách tiếng anh trên đùi lên, giả vờ nghiêm túc học tập.

Tô Nhuyễn không vạch trần anh, chỉ kiến nghị: “Học tiếng Anh phải phát âm thành tiếng mới hiệu quả.”

“Anh đọc thêm một lát rồi chuẩn bị đi nhé, hôm nay đến chúc tết mẹ em.”

Lộc Minh Sâm gật đầu.

Ra khỏi phòng ngủ chính, đã trông thấy dì Phúc. Bà ấy đang thắp hương trong phòng khách, trên bàn thờ đặt trái cây, thịt gà, và sủi cảo.

Sát tường đặt h ai tấm ván gỗ, một tấm viết tên Lộc Mãn Tường và Lâm Vi Vi, một tấm khác viết tên ông ngoại Lộc Minh Sâm.

Chiếc bàn thờ này mới được lập ra tối hôm qua, vẫn do người già hay để ý, nếu không có dì Phúc, Tô Nhuyễn thật sự không nghĩ ra việc phải thắp hương cho các trưởng bối đã qua đời của Lộc Minh Sâm.

Dì Phúc nói, vợ chồng mới cưới năm đầu tiên phải tế bái trưởng bối, nói cho trưởng bối mình đã lầm gia đình, mong trưởng bối phù hộ cuộc sống sau này của bọn họ được thuận buồm xuôi gió.

Tô Nhuyễn cũng đi qua, thành kính thắp một nén nhang: Tuy rằng biết là không có khả năng, nhưng cô vẫn chân thành hy vọng, sau này Lộc Minh Sâm có thể an khang, cả đời vui vẻ.

Loading...