Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 188: Cùng chung chăn gối (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:25:50
Lượt xem: 648

Sau khi về đến nhà, sắc trời đã tối hẳn.

Tô Nhuyễn đưa dì Phúc đi thăm quan nhà trước, đợi khi tới cửa phòng ngủ chính, dì Phúc nhìn ảnh cưới treo trên tường không nhịn được cười rộ lên, rồi quay đầu lại nhìn Lộc Minh Sâm, vui mừng nói: “Tấm ảnh này chụp rất đẹp.”

Vân Chi

Lộc Minh Sâm nhìn ảnh chụp treo trên đầu giường cũng sửng sốt một lát, những việc lặt vặt này vẫn luôn do một tay Tô Nhuyễn sắp xếp, sau khi vào ở bởi vì Tô Nhuyễn ở phòng này anh vẫn luôn tránh mặt, nên tới tận lúc này mới biết hóa ra tấm ảnh quân trang sườn xám anh và Tô Nhuyễn chụp kia được treo ngay trên chốc đầu giường trong phòng ngủ chính.

Dì Phúc không nhịn được kéo tay Lộc Minh Sâm, hốc mắt ửng đỏ: “Cuối cùng Minh Sâm cũng có một mái ấm rồi.”

Mái ấm? Ánh mắt Lộc Minh Sâm dời khỏi chụp, rũ mắt không nói gì.

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn anh một cái, cười nói với dì Phúc: “Dì Phúc, dì ngủ phòng này nhé, cháu với…”

Lộc Minh Sâm ngước mắt nhìn cô, lập tức trông thấy cô cười ranh mãnh với mình, kéo dì Phúc nói: “Cháu ngủ với dì, để anh Minh Sâm qua phòng ngủ phụ.”

Sau đó Tô Nhuyễn còn cố ý hỏi anh: “Được không anh Minh Sâm?”

Lộc Minh Sâm:……

Trong khoảnh khắc ấy anh thật sự muốn vỗ trán, đúng là thanh niên ngây ngô bị Tô Nhuyễn dạy hư rồi, nếu không phải tại cô lúc nào cũng tỏ vẻ mơ ước cơ thể anh, sao anh có thể nghĩ lung tung nhiều như vậy?

Dì Phúc tới, anh hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận ngủ phòng ngủ phụ mà.

Dì Phúc không đồng ý, nhưng mà vẫn bị Tô Nhuyễn mạnh mẽ cưỡng ép: “Nào có đạo lý để trưởng bối ngủ phòng ngủ phụ, dì xem cháu đã dọn hết đồ đạc của anh ấy qua bên kia rồi, bây giờ dọn về quá phiền toái.”

Sau đó cô trực tiếp xách hành lý của dì phúc vào phòng ngủ chính.

Trong khi dì Phúc bận rộn thu dọn hành lý, Tô Nhuyễn ra khỏi phòng, cười đùa Lộc Minh Sâm đang đứng ngoài cửa: “Anh Minh Sâm, vừa rồi có phải anh có chút thất vọng hay không?”

Lộc Minh Sâm giả ngu: “Thất vọng cái gì?”

Tô Nhuyễn dùng ánh mắt liếc liếc về phía chiếc giường không rộng lắm trong phòng ngủ phụ.

Lộc Minh Sâm rũ mắt xuống giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu vào phòng tắm chuẩn bị đồ dùng lặt vặt cho dì Phúc.

Tô Nhuyễn thấy vậy, cười ha ha đi nấu cơm chiều.

Bở vì giữa trưa ăn nhiều đồ dầu mỡ rồi, cơm chiều cô không nấu nhiều món phức tạp, có cháo gạo kê, mấy cái màn thầu hấp, và hai món rau xào.

Sau khi ăn xong, Tô Nhuyễn bảo Lộc Minh Sâm và dì Phúc đi tắm rửa nghỉ ngơi trước, cô thì chui vào phòng bếp sắp xếp lại đồ đạc mang về hôm nay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-188-cung-chung-chan-goi-1.html.]

Đợi khi cô thu dọn xong ra ngoài, liền trông thấy Lộc Minh Sâm với mái tóc ướt đang đứng trước cửa phòng ngủ phụ. Nghe thấy động tĩnh anh nhìn qua, không hiểu sao trong khoảnh khắc đó Tô Nhuyễn nhìn ra được cảm giác đáng thương hề hề, không biết phải làm sao trên người anh.

“Làm sao vậy?” Tô Nhuyễn đi qua mới phát hiện ra dì Phúc đã nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt trên giường trong phòng ngủ phụ.

Chắc là nhân lúc Lộc Minh Sâm đi tắm đã lén lút đổi phòng, trong khi hai người bọn họ đứng trước cửa nhìn nhau, bà ấy đã ngáy khò khò hai tiếng biểu đạt quyết tâm tuyệt đối phông nhúc nhích.

Tô Nhuyễn:……

Quá sơ hở rồi.

Cuối cùng hai người đành phải về phòng ngủ chính, thấy Lộc Minh Sâm vừa vào phòng đã quan sát nền nhà, Tô Nhuyễn hỏi: “Định ngủ dưới đất à?”

Lộc Minh Sâm gật đầu.

Đương nhiên là Tô Nhuyễn không thể nào đồng ý rồi, giữa mùa đông, tuy rằng có máy sưởi, nhưng mặt đất vẫn rất lạnh, hơn nữa…

“Không được, chăn đệm của em đều là đồ mới, không được làm bẩn.”

Nghe thấy câu này lần đầu tiên Lộc Minh Sâm sinh ra ý nghĩ tiết kiệm chút tiền, không có tiền quyền lên tiếng cũng không có, đúng là quá thảm.

Tô Nhuyễn nhìn dáng vẻ ấm ức của anh, không nhịn được bật cười: “Yên tâm đi, sẽ không làm gì anh đâu, hay là anh sợ anh không nhịn được sẽ giở trò quấy rối em?”

Lộc Minh Sâm liếc xéo cô một cái, miệng khẽ hừ một tiếng, trực tiếp đi trải giường, cả ổ chăn chỉ chiếm một phần ba giường ngủ.

Tô Nhuyễn cũng không để ý đến anh, xoay người ra ngoài tắm rửa.

Tắm rửa xong khi lau tóc, nhìn thấy mặt nạ dưỡng da trên giá để đồ, đột nhiên Tô Nhuyễn lộ ra một nụ cười xấu xa.

Hiện tại rất nhiều người chưa biết thứ gọi là mặt nạ này, khi cô đi trung tâm bách hóa, cũng chỉ tìm được loại mặt nạ rong biển này, còn là màu xanh thẫm.

Cô vẫn nhớ khi lần đầu tiên đắp mặt nạ với Lý Nhược Lan, đã khiến Ngôn Thiếu Thời sợ tới mức kêu thảm thiết, nhảy cao ba thước.

Mười phút sau, Tô Nhuyễn lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ chính ra, Lộc Minh Sâm đã nằm xuống, tư thế ngủ rất quy củ, cô rón ra rón rén tới gần, còn chưa đi đến trước mặt, đối phương đã mở mắt.

Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Tô Nhuyễn thấy rõ hai mắt anh hơi trợn lên, cơ thể cũng đột nhiên căng chặt, ánh mắt sắc bén giống như có thể xông tới xâu xé cô bất cứ lúc nào.

Tô Nhuyễn đứng thẳng tắp không dám cử động:……

Chậc, rốt cuộc là ai dọa ai đây?

Loading...