Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 182: Giường trong phòng ngủ phụ hơi nhỏ (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:25:41
Lượt xem: 701

“Có điều nói tới dì Phúc…”

Lý Nhược Lan nói: “Hôm nay đã 27 tháng chạp rồi, tuy rằng dì Phúc nói ngày mau gặp mặt hai đứa xong sẽ về nhà, nhưng mẹ xem dự báo thời tiết rồi, tuyết còn phải rơi thêm mấy ngày nữa.”

“Chân cẳng bà ấy không tốt lắm, lại không con không cái, về nhà cũng đón tết một mình, mẹ nghĩ vẫn nên giữ bà ấy lại ăn tết bên này thì tốt hơn.”

“Dù sao người ta cũng vì chuyện kết hôn của hai đứa ngàn dặm xa xôi qua tới bên này, còn bận việc một hồi, chúng ta cũng nên tận tâm chiêu đãi có phải hay không? Hai đứa thấy thế nào?”

“Không phải nhà mới của các con rất rộng sao, hay là đón dì Phúc tới cùng ăn tết, vừa lúc hai vợ chồng son gì cũng không hiểu, để dì Phúc qua dạy dỗ, nhà có lão như có bảo, kinh nghiệm của người già quý giá lắm đó.”

Lộc Minh Sâm nhìn về phía Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn nhìn ra được căng thẳng chợt lóe qua trong mắt anh, khiến cô rất muốn cười.

Lý Nhược Lan thấy Tô Nhuyễn không trả lời ngay, còn tưởng rằng cô không muốn, bà ấy không nói gì ngay trước mặt, lại lén lút nói: “Tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng dì Phúc là trưởng bối quan tâm tới Minh Sâm nhất, vẫn nên tỏ lòng hiếu thảo.”

“Tính tình dì Phúc khá tốt, con đừng lo bà ấy khó ở chung.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, con là hạng người ấy sao? Yên tâm đi, ngày mai khi quay về sẽ đón cả dì Phúc theo.”

Đoàn người thắng lợi ra về, có điều trước khi về Ngôn Thiếu Thời nghe Tô Nhuyễn nói cô định làm món ăn ngon bọn họ chưa từng nếm thử thì ồn ào đòi đi theo.

Tô Nhuyễn không thể về nhà họ Ngôn, Ngôn Thiếu Thời lại có thể tới nhà Tô Nhuyễn chơi.

Tô Nhuyễn cười nói: “Đúng lúc thiếu cu li, mẹ, để thằng bé qua giúp con đi.”

Vì thế Ngôn Thiếu Thời hoan hô nhảy nhót đi theo Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm về nhà.

Tô Nhuyễn định làm cá viên, đời sau có thể thấy được thứ này trong bất cứ siêu thị nào, nhưng bây giờ ở phương bắc gần như không hề thấy.

Hiện tại cô đang nghèo túng, thứ có thể mua làm quà đều quá bình thường, hương vị cá viên không tồi, với người nhà mà nói cũng là thứ hiếm lạ, chỉ là phí chút công phu.

Thứ Tô Nhuyễn muốn cũng là chút công phu ấy.

Tô Nhuyễn vẫn nhớ rõ đời trước khi cô tới nhà một người bạn ở phía nam, từng trông thấy người nhà bọn họ khí thế ngất trời cùng nhau làm cá viên, mà bữa canh cá viên tươi ngon ấy đã trở thành hồi ức Tô Nhuyễn không quên được.

Mọi người luôn có cảm tình đặc biệt với thành quả lao động chính mình làm ra, về cơ bản đồ do chính tay mình làm ra đều được cộng thêm điểm ưu ái.

Vân Chi

“Bê thớt ra ngoài, sau đó bóc chút hành tỏi.” Tô Nhuyễn chia việc cho hai người, còn mình thì nhanh chóng đánh vảy lọc xương cá, chọn ra chỗ thịt cá tươi ngon nhất.

Nơi nào có Ngôn Thiếu Thời, một mình cậu cũng đủ khuấy động bầu không khí rồi, đợi Tô Nhuyễn xử lý xong thịt cá, hai người bọn họ đã làm xong việc được chia.

Tô Nhuyễn đưa thịt cá cho hai người bọn họ, rồi đưa mỗi người một con dao: “Nào, tới lóc thịt cá!”

Muốn làm cá viên cơ bản nhất chính là lóc thịt cá, đời sau có thể dùng máy xay trực tiếp xay nhuyễn, nhưng bây giờ vẫn phải dựa hoàn toàn vào tay chân, là việc cần khéo léo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-182-giuong-trong-phong-ngu-phu-hoi-nho-2.html.]

Lộc Minh Sâm khống chế lực đạo tốt, rất nhanh đã quen tay, chưa bao lâu đã lóc ra được một đống thịt cá mềm mại, Ngôn Thiếu Thời là người không ngồi yên được, nhìn Lộc Minh Sâm như vậy, cũng sinh lòng hiếu thắng, nhanh chóng bắt tay vào lóc thịt cá.

Vốn dĩ chuyện này có chút buồn tẻ, nhưng ba người cùng nhau làm cũng vô cùng náo nhiệt, chưa tới hai giờ hơn mười cân cá đã bị xử lý xong.

Tiếp theo chính là nhào trộn, Tô Nhuyễn cười nói: “Anh Minh Sâm, phải dựa vào anh rồi.”

Cô cho nước hành gừng mình vừa làm ra bỏ vào thịt cá, cho thêm chút tinh bột, lòng trắng trứng và mỡ heo, sau đó để Lộc Minh Sâm không ngừng quấy theo chiều kim đồng hồ. Khác với công việc lóc thịt cá, đây là công việc tốn sức.

Ngôn Thiếu Thời xem náo nhiệt, chưa quấy được hai tay tay đã đau không chịu nổi, cuối cùng chủ lực vẫn là Lộc Minh Sâm.

Tô Nhuyễn tranh thủ thời gian đó, dùng số xương cá vừa lọc ra hầm một nồi nước dùng.

Sau khi quấy thịt cá đến mức không nhão nữa là có thể làm thành cá viên, dùng tay bóp lại để thịt cá chui ra từ hốc tay, lại dùng muỗng hớt một cái, cuối cùng bỏ vào chậu nước Tô Nhuyễn đã chuẩn bị trước, cá viên không chìm là thành công.

Khâu này là khâu đơn giản nhất, Ngôn Thiếu Thời cũng làm việc rất nhanh.

Cuối cùng Tô Nhuyễn lấy số cá viên bọn họ mới làm được ra, ngâm trong nước đá một lát, cuối cùng vớt vài viên ra, nấu qua nước dùng cô vừa chuẩn bị, thật sự ngon đến mức có thể nuốt luôn đầu lưỡi.

Ngôn Thiếu Thời gấp không chờ nổi nếm một ngụm, biểu cảm rất chấn động: “Trời ơi, chị, món này ngon quá rồi, chị học từ chỗ nào vậy?”

Tô Nhuyễn cười: “Xem được cách làm trong Thư Viện.”

Cô cười tủm tỉm nhìn Lộc Minh Sâm: “Mau nếm thử, xem ăn ngon không?”

Lộc Minh Sâm cắn một miếng, hình như không biết nên nói gì, đã trông thấy Tô Nhuyễn như hổ rình mồi, nói trước: “Món này là do anh tự tay làm đấy, dám nói không ngon thử xem?”

Lộc Minh Sâm dở khóc dở cười, đành phải nói: “Ngon.”

Tô Nhuyễn không dễ dàng buông tha cho anh như vậy: “Ngon thế nào?”

Lộc Minh Sâm không thể không phẩm vị cẩn thận: “Thơm, mềm.”

Tô Nhuyễn chậc một tiếng, tìm người làm mẫu: “Ngôn Thiếu Thời, ăn ngon không?”

Ngôn Thiếu Thời ngước đầu lên từ bát cá viên: “Siêu cấp ngon luôn, vừa mềm vừa dai, vừa thơm vừa ngọt, chị, chắc chắn mẹ với bà ngoại sẽ thích món này.”

Tô Nhuyễn lại nhìn về phía Lộc Minh Sâm, Lộc Minh Sâm cẩn thận nhấm nháp, rồi trực tiếp sao chép: “Thiếu Thời nói rất đúng.”

Tô Nhuyễn bật cười, không làm khó anh nữa, ba người náo nhiệt ăn canh cá viên, sau đó Ngôn Thiếu Thời xách theo một hộp canh cá và một túi cá viên về nhà.

Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn cùng nhau thu dọn tàn cục, thấy Tô Nhuyễn đã chuẩn bị xong hết quà lại mặt cho ngày mai, lại không hề nhắc tới chuyện dì Phúc, anh đành phải chủ động mở miệng hỏi: “Ngày mai dì Phúc tới, sắp xếp thế nào?”

Lúc này Tô Nhuyễn mới nhíu mày: “Đây đúng là vấn đề nan giải, không thể để người lớn ngủ phòng phụ được, chỉ có thể ngủ phòng chính.”

Nghĩ đến chiếc giường không rộng lắm trong phòng ngủ phụ, lại nhìn sang Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm cảm nhận được nguy cơ rất lớn…

Loading...