Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 181: Giường trong phòng ngủ phụ hơi nhỏ (1)

Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:25:39
Lượt xem: 683

Câu nói của Lộc Minh Sâm dập tắt hết xúc cảm trong lòng Tô Nhuyễn, cô tức giận đánh Lộc Minh Sâm một cái vì dám trào phúng mình: “Đúng vậy, không đổi được, nên anh cẩn thận chút.”

Ra khỏi bệnh viện, Tô Nhuyễn dẫn Lộc Minh Sâm đi thẳng tới chợ nông sản, đừng thấy bên ngoài tuyết đang rơi lớn mà hiểu lầm, trong sợ nông sản vẫn rất rộn ràng nhộn nhịp, người mua hàng tết đông như mây.

Tô Nhuyễn đã có mục tiêu từ trước, sau khi mua chút gia vị, cô dừng trước một hàng bán cá, chọn hai con cá mè hoa nặng mười mấy cân, khi cô đang định trả tiền, thì nghe thấy tiếng kêu kinh hỉ của Ngôn Thiếu Thời từ phía sau truyền tới: “Chị!”

Tô Nhuyễn quay đầu lại, trông thấy Lý Nhược Lan đi cùng Ngôn Thiếu Thời và Ngôn Thiếu Dục ở cách đó không xa.

“Mẹ!” Tô Nhuyễn cũng rất kinh hỉ, tuy rằng nhà mới rất gần nhà họ Ngôn, nhưng bởi vì hôm qua cô vừa kết hôn, theo phong tục trước ngày hồi môn không được về nhà mẹ đẻ, nên hôm nay cô không thể đến nhà bọn họ, gặp được nhau ở chỗ này đương nhiên là cao hứng rồi.

Lý Nhược Lan quan sát Tô Nhuyễn từ trên xuống dưới một phen, sau đó nhìn sang Lộc Minh Sâm. Tuy rằng anh chống nạng nhưng vẫn luôn đứng bên cạnh bảo vệ Tô Nhuyễn, trên mặt bà ấy không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng.

Có điều đợi khi nhìn thấy đồ Tô Nhuyễn mua, bà ấy lại nhíu mày: “Con mua nhiều cá như vậy làm gì?”

Sau đó bắt đầu tỏ vẻ nghi ngờ năng lực quản gia của con gái: “Không phải chú Ngôn đã tặng đồ cho hai đứa rồi à? Số đồ đó đủ cho hai đứa ăn hai ngày rồi, những thứ khác cũng đã chuẩn bị sẵn cho hai đứa, đợi ngày mai về lại mặt trực tiếp cầm đi là được, cũng đủ cho hai đứa ăn tết rồi. Mua một con cá thôi.”

Người phương bắc rất ít khi ăn cá, ngoài những người thích ăn ra, bình thường chỉ đến khi ăn tết mới chuẩn bị thêm một món ngụ ý “Cả năm có dư”.

Mà một con cá mè hoa Tô nhuyễn chọn đã đủ cho năm sáu người ăn rồi, vậy mà cô còn mua tận hai con.

Tô Nhuyễn nghiêm túc nói: “Hai đứa con định mỗi người ăn một con.”

Lý Nhược Lan nghẹn lời, giơ tay vỗ cho cô một cái: “Thèm đòn à.”

Ngôn Thiếu Thời đứng bên cạnh cười ha ha.

Khả năng Lý Nhược Lan sợ Lộc Minh Sâm cho rằng Tô Nhuyễn không cần kiệm, còn giả vờ tức giận nói: “Minh Sâm, sau này con cho con bé một nửa tiền trợ cấp của con là được rồi, dư lại tự con tiết kiệm, đừng để con bé phung phí.”

Lời này khiến Tô Nhuyễn cũng bật cười ha ha, vậy mà mẹ cô lại bảo Lộc Minh Sâm tiết kiệm tiền…

Lý Nhược Lan không hiểu vì sao cô lại cười, nhưng vẫn trừng mắt lườm cô.

Lộc Minh Sâm vội nói: “Không sao, Tô Nhuyễn không tiêu sài lung tung.”

“Đúng vậy mẹ.” Tô Nhuyễn vẫn không nhịn được, cười nói: “Anh ấy tiêu tiền giỏi hơn con nhiều.”

Lý Nhược Lan nhìn hai người vừa mừng vừa lo: “Hai đứa con đó, bớt bớt lại cho mẹ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-181-giuong-trong-phong-ngu-phu-hoi-nho-1.html.]

“Yên tâm đi mẹ,” Tô Nhuyễn cười nói: “Con mua thứ này về làm món ngon mọi người chưa từng thưởng thức, không phải ngày mai còn phải tới nhà bà ngoại sao? Con định mang một chút tới cho bà ngoại nếm thử.”

Nghe nói là đồ chuẩn bị cho bà ngoại, Lý Nhược Lan không nói gì nữa, sau đó cùng đi dạo chợ với Tô Nhuyễn, thấy cô mua đồ có chừng mực, lúc này mới miễn cưỡng yên tâm, có điều…

“Sao con không mặc cả?”

Tô Nhuyễn nói: “Vừa rồi không phải chủ quán đã bỏ bớt số lẻ rồi sao?”

“Bỏ bớt số lẻ đâu gọi là mặc cả.”

Vì thế Lý Nhược Lan đi trước làm mẫu, cò kè mặc cả thay cô. Cuối cùng biến thành Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm, Ngôn Thiếu Thời và Ngôn Thiếu Dục đi chung một chỗ, Lý Nhược Lan phụ trách mặc cả mua đồ, bọn họ chỉ nhắm mắt theo đuôi làm cu li bốc vác.

Lý Nhược Lan mặc cả xong còn truyền thụ kinh nghiệm cho bọn họ: “Cửa hàng nhà này, muốn mặc cả thì mặc cả với ông chủ, bà chủ không dễ nói chuyện. Cửa hàng bên kia ông chủ keo kiệt… Biết chưa?”

Vân Chi

Ba anh em liếc nhau, đồng loạt gật đầu: “Biết rồi.” Nhưng có thể làm theo hay không thì khó nói.

Tô Nhuyễn còn muốn mua thêm chút trái cây rau dưa linh tinh vụn vặt, lại bị Lý Nhược Lan ngăn cản: “Không cần mua thêm mấy thứ đó.”

Thấy cô nghi hoặc, Ngôn Thiếu Thời nói: “Ngày mai tới nhà bà ngoại, nhà bà ngoại không thiếu thứ gì.”

Tô Nhuyễn vẫn không hiểu lắm, nhà bà ngoại không thiếu thứ gì?? Cho dù không thiếu, không phải cũng là mua về sao?

Mẹ cô bòn rút bà ngoại còn chưa tính, chẳng lẽ định dẫn cả cô theo cùng nhau bòn rút?

Có điều nhìn thái độ kiên quyết của Lý Nhược Lan, Tô Nhuyễn không phản đối nữa, chỉ hỏi tới dì Phúc: “Dì Phúc ở nhà bà ngoại thế nào?”

“Nhà họ Lộc có tới gây phiền toái gì không?”

Trước đó vì dỗ dành dì Phúc để moi ra thứ tốt, nhà họ Lộc thật sự đã dùng hết thủ đoạn ân cần chiêu đãi, Lý Nhược Lan mua đón người về nhà mình, bọn họ cũng không cho.

Nhưng sau ngày hôm qua, sợ là nhà họ Lộc đã nhận ra, bọn họ bị chơi xỏ, có lẽ sẽ không nhẫn nhịn chịu đựng.

Lý Nhược Lan cười nói: “Các con không cần lo lắng chuyện này, hôm qua khi mọi người ra về, đã trực tiếp dẫn theo dì Phúc.”

“Nhà họ Lộc mời nhiều người như vậy, chắc chắn đã kiếm đủ tiền tiệc rượu, cũng không còn tâm trạng nào tới gây phiền toái cho dì Phúc, bây giờ việc quan trọng nhất với bọn họ là nghĩ cách giữ được công việc, các con cũng có thể yên ổn một khoảng thời gian.”

Tô Nhuyễn lại cho rằng không đơn giản như vậy. Có người từng nói, có 50% lợi nhuận con người sẽ bí quá hoá liều, 100% lợi nhuận họ sẽ giẫm đạp lên pháp luật, còn với 300% lợi nhuận họ sẽ dám phạm bất kỳ tội ác nào, có c.h.ế.t cũng không sợ.

Lợi ích trên người Lộc Minh Sâm đâu chỉ 500% lợi nhuận, người nhà họ Lộc còn trả giá nhiều như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha, cũng chỉ có người từ đầu tới cuối đều không để mấy thứ kia vào mắt như Lý Nhược Lan, mới cho rằng có thể dựa vào chuyện công việc đe dọa được nhà họ Lộc.

Loading...