Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 178: Dọn vào nhà mới
Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:25:34
Lượt xem: 751
“Ha ha ha, em thấy nếu không phải kiêng kỵ đám dì Lý vẫn đang ở đó, có khi Lâm Mỹ Hương đã nhảy dựng lên mắng chửi người rồi!” Trên đường lái xe về nhà, Bùi Trí Minh cười không khép nổi miệng: “Chiêu này của chị dâu thật sự cao minh.”
Tô Nhuyễn đắc ý: “Chiêu này gọi là đi đường của bọn họ, cho bọn họ hết đường có thể đi, chúng ta đang thiếu tiền đó.”
“Nhưng mà bọn họ có thể tính ra được chị thiếu tiền hay không nhỉ?” Bùi Trí Minh hỏi.
“Tính được chứ, mua tivi tủ lạnh máy giặt, còn cả đầu đĩa, nào có chuyện không tiêu hết được tiền.”
“Từ nay về sau, bọn họ đừng mong nhúng chàm một phân tiền nào của anh Minh Sâm.”
Cô hơi hất hàm, tranh công với Lộc Minh Sâm: “Thế nào? Em làm không tồi nhỉ.”
Lộc Minh Sâm cười: “Không tồi.”
Xe dừng lại trước khu tập thể Bình An, từ hôm nay trở đi, hai người sẽ sống trong phòng tân hôn của bọn họ.
Đây mới là chuyện Tô Nhuyễn mong đợi nhất trong ngày kết hôn hôm nay, cũng là chuyện khiến cô hưng phấn nhất! Cô có nhà riêng của mình rồi!
May mà nhà họ Lộc chỉ nghĩ tới chuyện cáo mượn oai hùm để kết giao thêm mạng lưới quan hệ, không làm ra chuyện lung tung rối loạn nào khác, bọn họ thì cố kỵ sức khỏe của Lộc Minh Sâm, cũng không làm ầm ĩ, nên bây giờ mới hơn sáu giờ, bọn họ đã về đến nhà.
Tô Nhuyễn hưng phấn đi trước, Bùi Trí Minh và Hoàng Hải Uy đỡ Lộc Minh Sâm, khiêng xe lăn theo sau, lên lầu.
Mở cửa bật đèn, liền mạch lưu loát, Tô Nhuyễn nhìn nhà mới tâm trạng cực tốt.
Nhà mới trang hoàng xong tuần trước, gạch nền màu xám, tường trắng tinh, gia cụ trong nhà vẫn chưa quá nhiều.
Bởi vì muốn vào ở ngay, nên Tô Nhuyễn không dùng sơn, chỉ quét vôi lên tường, gia cụ cũng chỉ mua sô pha bà trà, bàn làm việc, bàn ăn linh tinh, nói chung là mấy thứ đơn giản thực dụng.
Chiếc tủ tường lớn nhất cậu Cả đóng cho cô vừa mới sơn xong, phải một khoảng thời gian nữa mới dùng được.
Cũng may đồ đạc của hai người bọn họ không nhiều lắm, tạm thời cũng đủ dùng.
“Trời ơi, đây là lão đại?” Bùi Trí Minh khiêng xe lăn nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện.
Lộc Minh Sâm cũng ngây ngẩn. Người không có ham muốn hưởng thụ vật chất như anh căn bản không quan tâm nhà ở thế nào, chỉ khi vừa mới trang hoàng xong bị Tô Nhuyễn giục qua đây xem qua một lượt.
Sau đó Tô Nhuyễn bố trí thế nào, anh hoàn toàn không biết.
Anh cho rằng Tô Nhuyễn nói muốn phóng to ảnh riêng của anh treo ngoài phòng khách là nói đùa, không ngờ cô làm thật, còn treo ngay bức tường đối diện vừa vào cửa là có thể trông thấy.
Tô Nhuyễn thưởng thức bức ảnh kia thêm lần nữa: “Thế nào, đẹp trai nhỉ.”
“Đẹp ngây người!” Bùi Trí Minh hâm mộ không thôi: “Ảnh đẹp như vậy, khiến em cũng muốn kết hôn.”
“Không được, lát nữa em phải về nhà bảo em gái em tính vận đào hoa cho mình mới được, sang năm em nhất định phải kết hôn!”
“Em cũng muốn chụp ảnh như vậy!”
Tô Nhuyễn bật cười: “Cậu không cần kết hôn vẫn đi chụp được mà.”
Bùi Trí Minh sửng sốt: “Đây không phải ảnh cưới?”
Tô Nhuyễn không ngờ khi còn trẻ Bùi Trí Minh lại ngốc như vậy: “Đều là chụp ảnh, cậu muốn chụp thế nào thì chụp thế đó.”
“Chụp một mình, chụp với bạn, chụp với em gái… Có gì khong chụp được, sao cứ phải là ảnh cưới?”
Lúc này Bùi Trí Minh mới phản ứng lại, anh ta vỗ trán, lập tức kéo Hoàng Hải Uy, nói: “Đi đi đi, hai ta cùng đi! Ngày mai đi luôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-178-don-vao-nha-moi.html.]
Hoàng Hải Uy như dân nữ bị cưỡng ép lôi đi mất.
Vân Chi
Tô Nhuyễn nhìn theo, lắc đầu bật cười.
Tiễn hai người vể, Tô Nhuyễn ngả người ra ghế sô pha, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới cảm thấy cả người đều mỏi mệt: “Kết hôn mệt mỏi quá.”
Cô nhìn về phía Lộc Minh Sâm ngồi trên xe lăn, trên mặt anh cũng hiện ra vẻ mệt mỏi hiếm thấy.
Hiện tại Tô Nhuyễn không muốn làm gì, nên mở miệng nói: “Anh đi tắm trước đi, tắm xong chúng ta nghỉ ngơi sớm chút.”
Lộc Minh Sâm sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn bị phản ứng của anh dọa sợ: “Làm sao vậy?”
Hình như vừa suy nghĩ cẩn thận điều gi đó, Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng: “Không có gì.”
Tô Nhuyễn ngẫm lại những lời mình vừa nói, lập tức hiểu ra. Cô híp mắt nhìn Lộc Minh Sâm, trêu đùa: “Anh trai bảo bối của em, vừa rồi anh nghĩ gì thế?”
Lộc Minh Sâm liếc mắt lườm cô một cái, đương nhiên là không thừa nhận rồi: “Cái gì là cái gì?”
Sau đó lập tức điều khiển xe lăn đi về phía phòng tắm.
Tô Nhuyễn nhìn hai tai anh đỏ lên, trong lòng cười thầm, thật sự quá ngây thơ.
Sau đó cô cũng đứng dậy, đi theo. Lộc Minh Sâm vừa vào vòng vệ sinh, lập tức cảnh giác hỏi: “Làm gì thế?”
Tô Nhuyễn hành động của anh chọc cười: “Em bảo này anh Minh Sâm, rốt cuộc anh đang căng thẳng gì thế?”
Lộc Minh Sâm lười biếng dựa lưng vào xe lăn: “Ai căng thẳng?”
“A.”
Tô Nhuyễn nói: “Em hỏi anh một câu nhé, lát nữa tắm xong anh định ra ngoài thế nào?”
Cô quét mắt nhìn anh một lượt: “Anh không mang theo thứ gì, khăn lông, quần áo tắm…” Nói tới đây, đột nhiên cô che mặt, giật mình kêu lên: “Chẳng lẽ anh muốn em lấy giúp anh sao?”
“Ai nha, anh Minh Sâm, anh tâm cơ quá!”
Lộc Minh Sâm:……
Màu đỏ từ sau tai Lộc Minh Sâm không áp chế được lập tức lan tràn ra khắp mặt.
Cuối cùng Tô Nhuyễn không nhịn được nữa, bật cười ha ha, đẩy cửa ra ngoài.
Trong lúc Lộc Minh Sâm tắm rửa, Tô Nhuyễn xoay người vào phòng ngủ chính tháo trang sức.
Căn nhà này có hai phòng ngủ một phòng khác, phòng ngủ chính nằm phía nam, phòng ngủ phụ nằm phía bắc, cửa hai phòng đối diện nhau, ở giữa chính là phòng tắm.
Tô Nhuyễn chọn ngay phòng ngủ chính, không khách sáo chút nào, dù sao Lộc Minh Sâm cũng không thường xuyên ở nhà, chiếm phòng ngủ chính chỉ lãng phí.
Tẩy trang xong, cô cởi váy cưới ra, thay sang một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, đợi không lâu lắm đã nghe thấy tiếng Lộc Minh Sâm ra ngoài.
Tô Nhuyễn đứng dậy ra mở cửa, nhìn thấy anh cô lập tức sửng sốt.
Chắc vì tiện cho việc tắm rửa, anh không ngồi xe lăn mà chống nạng, nhưng cũng bởi vậy, lau người có chút khó khăn, mặc dù anh đã coi áo ngủ như áo sơ mi, cài nút kín mít, nhưng vẫn bị hơi ẩm hút chặt vào người.
Tô Nhuyễn nhìn tám khối cơ bụng như ẩn như hiện, trong lòng thở dài, đúng là mặc như không mặc…