Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 177: Hôn lễ (3)

Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:25:33
Lượt xem: 711

Lâm Mỹ Hương sốt ruột bảo Lộc Minh Vĩ mang quà tặng bọn họ đã chuẩn bị tới đây.

Bắt người tay ngắn, nhận quà của bọn họ rồi sẽ không tiện so đo với bọn họ…

Sau khi đa số khách khứa đã ra về, phòng tiệc yên tĩnh hơn không ít, lúc này ông cụ Lộc mới chạy tới chỗ Giang phụ nhân, cảm khái một câu: “… Lúc thằng Hai đi, hai vợ chồng già chúng tôi thật sự cảm thấy như trời sụp xuống, mẹ Minh Sâm không chịu nổi cũng đi theo thằng Hai, chỉ để lại một đứa nhỏ sáu tuổi… Khoảng thời gian đó đúng là…”

Nói xong còn chảy nước mắt, bà cụ thì dùng khăn tay che mặt, dáng vẻ đau lòng muốn chết, bác Cả với chú Ba cũng đỏ mắt…

Giang phu nhân và cục trưởng Hà nhìn bọn họ, nhất thời không biết nên nói gì.

Tô Nhuyễn cảm nhận được sống lưng Lộc Minh Sâm đột nhiên căng chặt, mí mắt rũ xuống, vội vàng đặt tay lên bờ vai anh, tiếp lời ông cụ Lộc: “Đúng vậy, cháu nghe nói khi anh Minh Sâm sáu tuổi đã kéo thân thể bệnh tật của mình đi theo ông nội khắp nơi dập đầu cho bạn thân của cha mẹ anh ấy, cảm ơn mọi người giúp đỡ.”

“Nói vậy lúc ấy chỉ dựa vào tiền an ủi của cha chồng, chắc nhà chúng ta không sống được đâu nhỉ?”

Ông cụ Lộc nghẹn lời, cuối cùng không nói nổi nữa.

Người nhà họ Lộc đều phẫn hận trừng mắt với Tô Nhuyễn, nhưng mà Tô Nhuyễn vẫn thản nhiên đỡ vai Lộc Minh Sâm, không sợ chút nào, vẻ mặt như muốn nói “Các người dám tiếp tục diễn kịch, tôi nhất định sẽ tiếp tục phá đám”.

Lộc Minh Sâm nhìn người nhà họ Lộc trừng mắt dọa người, chút u ám trong đáy lòng bỗng chốc tiêu tán, vậy mà rất muốn cười to, em gái Miên Hoa này của anh đúng là có thể lấy một địch mười.

Cuối cùng nhà họ Lộc bại trận, không dám tiếp tục lôi con trai thứ Hai nhà mình ra nói bậy nữa, ông cụ Lộc chỉ có thể nói: “Dù thế nào thì, Minh Sâm nhà chúng tôi được như ngày hôm nay, ít nhiều cũng nhờ có các vị lãnh đạo chiếu cố.”

Bác cả Lộc tiếp lời: “Cho nên bao năm qua, trên cương vị của mình chúng tôi vẫn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, sợ làm không tốt sẽ cô phụ tín nhiệm tổ chức dành cho chúng tôi.”

“Còn không phải sao.” Chú ba Lộc nói: “Chúng ta nhận công việc này, tất nhiên phải cống hiến xây dựng quốc gia rồi.”

Lâm Mỹ Hương dẫn Lộc Minh Vĩ đi tới: “Những thứ này là chút lòng thành của chúng tôi.”

Vân Chi

Bà ta cười nói: “Gia đình chúng tôi bình dân, không lấy ra được thứ gì tốt, mấy thứ ít ỏi này là đều là thành ý của chúng tôi, hy vọng các vị lãnh đạo đừng ghét bỏ.”

Khi bà ta nói chuyện, Lộc Minh Vĩ đã đặt t.h.u.ố.c lá và rượu xuống trước mặt các vị lãnh đạo.

Tô Nhuyễn cười nói: “Khiến bác gái tiêu pha rồi, chuyện biểu đạt lòng biết ơn nên do cháu với anh Minh Sâm làm mới đúng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-177-hon-le-3.html.]

Cô ấy vừa nói xong, Bùi Trí Minh đã bê một cái rương lớn tới.

Tô Nhuyễn lấy đồ bên trong ra, dùng hai tay đưa cho các vị lãnh đạo: “Đây là nhân sâm được thu mua từ Đông Bắc.”

“Cháu nghe anh Minh Sâm nói, thời trẻ các bác các dì từng chịu không ít khổ vì xây dựng quốc gia, bây giờ lớn tuổi rồi nên bồi bổ nhiều hơn.”

“Chúng cháu không hiểu nhiều, nghe nói nhân sâm đại bổ, thích hợp cho người thân thể bị hao tổn, nên đã nhờ chiến hữu khắp nơi tìm giúp một chút mang về.”

Những người này đều là người biết hàng, Giang phu nhân vừa mở hộp ra nhìn lướt qua đã vui mừng nói: “Nhân sâm ba mươi năm à? Thứ tốt đó, lão Giang nhà dì đang cần thứ này, các cháu có lòng rồi.”

Cục trưởng Hà cũng nói: “Thứ này không dễ tìm đâu nhỉ, có thể tìm được nhiều như vậy, làm khó các cháu rồi.”

Tô Nhuyễn nói: “Đều là việc nên làm, có đáng gì so với việc năm đó các ngài trợ giúp anh Minh Sâm.”

Lời này thật dễ nghe, những người khác đều gật đầu, có lòng thành hay không, đương nhiên bọn họ có thể cảm nhận được.

Thuốc lá và rượu đặt trước mặt, tất nhiên bọn họ không thèm xem một cái.

Lâm Mỹ Hương tức giận đến mức cả người run rẩy, còn Tô nhuyễn đã hoàn toàn cướp lại được sân nhà, hơn nữa các vị lãnh đạo đều phiến chán người nhà họ Lộc rồi, cuối cùng khi về cũng là Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm tiễn bọn họ ra ngoài.

Trước khi lên xe, Giang phu nhân kéo tay Tô Nhuyễn, nói với Lộc Minh Sâm: “Bây giờ nhìn cháu đã thành hôn, chú dì cũng yên tâm rồi, lão Giang vẫn luôn nhớ rõ ân cứu mạng của cha cháu.”

Sau đó bà ấy lại tự ái nói với Tô Nhuyễn: “Bé ngoan, sau này thường xuyên giữ liên lạc nhé.”

Nghe tới đây sắc mặt người nhà họ Lộc đều khó coi, vẫn luôn nhớ rõ ân cứu mạng, nhưng mười mấy năm qua lại chưa từng liên hệ, có thể thấy được đối tượng báo ơn chưa bao giờ là bọn họ.

Lại nhìn thái độ của bọn họ với Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm, bọn họ hao phí tâm tư tổ chức bữa tiệc này cuối cùng đều làm áo cưới cho vợ chồng Tô Nhuyễn.

Ông cụ Lộc nhìn chằm chằm vào Lộc Minh Sâm và TÔ Nhuyễn, không biết đang nghĩ gì.

Đột nhiên Tô Nhuyễn quay đầu lại: “A, đúng rồi!”

“Ông nội, bác gái, số nhân sâm vừa rồi là cháu dùng của hồi môn nhà mình cho cháu để mua.” Cô làm ra vẻ ngượng ngùng nói: “Nhẫn vàng dì Phúc đưa cũng bị cháu bán lấy tiền rồi, sau khi mua nhà và trang hoàng xong, trong tay cháu hơi kẹt, có thể cho chúng cháu tiền mừng cưới hay không…”

……

Loading...