Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 176: Hôn lễ (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-06 18:25:31
Lượt xem: 789

Lý Nhược Lan nhìn cảnh tượng cáo mượn oai hùm này, nhíu mày: “Nhà họ Lộc đúng là chó không đổi được thói ăn phân.”

Bao nhiêu năm qua, vẫn giữ nguyên phong cách làm việc trước kia, tuy rằng nhìn qua có vẻ có thể diện hơn không ít, nhưng thực tế vẫn là hận không thể ép khô chút giá trị cuối cùng của gia đình con trai thứ hai nhà mình.

Trong trường hợp này các vị lãnh đạo lười so đo với bọn họ, nhưng mà chẳng ai sẵn lòng tiếp tục giao lưu lần thứ hai.

Mấu chốt là, bọn họ làm vậy là tiêu hao nhân tình của Lộc Minh Sâm.

Phía bên kia, hiển nhiên phu nhân Giang đã không chịu nổi. bà ấy trực tiếp mở miệng cắt ngang lời nói thao thao bất tuyệt của con cả nhà họ Lộc, vẫy tay gọi Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn đang ngoan ngoãn chờ bên cạnh tới: “Minh Sâm, cả vợ Minh Sâm nữa, mau tới đây dì xem nào.”

“Ông cụ Lộc, ngày vui của đám trẻ, đừng nói những lời không cần thiết nữa.”

Con cả nhà họ Lộc lộ vẻ ngượng ngùng, lúc này nhà bọn họ mới thu bớt lại.

Tô Nhuyễn đẩy Lộc Minh Sâm bước đến, đi theo anh ấy chào hỏi từng người một, Lộc Minh Sâm thì hành quân lễ với mọi người.

“Đa tạ các bác các chú các dì năm đó đã chiếu cố cháu, cháu sẽ khắc trong tâm khảm cả đời này.”

Đối mặt với Lộc Minh Sâm, ý cười trên mặt các vị lãnh đạo chân thành hơn rất nhiều. Giang phu nhân cảm thán: “Thời gian trôi nhanh thật đấy, nhớ lúc đó cháu vẫn còn nhỏ thế này, bây giờ cũng đã trưởng thành, cưới vợ rồi.”

Vân Chi

Cục trưởng Hà cũng vui mừng nói: “Còn không phải sao, nghe nói cháu mới lập công ở tiền tuyến, anh dũng giống như cha mình.”

Mấy người thuận thế quan tâm tình hình mấy năm gần đây của Lộc Minh Sâm, bao giờ thi vào trường quân đội, học chuyên ngành gì, hiện tại đang ở cấp bậc quân hàm nào, nhận chức ở đâu, lập được bao nhiêu chiến công rồi…”

Giang phu nhân hiểu biết nhiều hơn mọi người, khen không dứt miệng: “Không tồi, tre già măng mọc, có điều vẫn phải chú ý an toàn cho bản thân, quốc gia bồi dưỡng các cháu không dễ dàng, các cháu phải tự bảo vệ mình thật tốt.”

Thím Ba Lộc nói xen vào: “Ai nói không phải đâu, lần này thằng bé bị thương, tuy rằng lãnh đạo nể tình thằng bé lập công lớn, để nó tiếp tục làm việc trong quân đội, nhưng dù sao vẫn không làm được việc gì hữu dụng.”

“Nếu nó vẫn luôn như vậy, tiếp tục ở lại trong quân đội chẳng phải là tăng thêm phiền toái cho tổ chức sao?”

Tô Nhuyễn cho rằng bà ta đang cáo trạng với tư lệnh Giang, nói Lộc Minh Sâm vẫn ở trong quân đội là vi phạm quy định, muốn anh ấy quay về, bởi vì người nhà họ Lộc vẫn luôn muốn Lộc Minh Sâm giải ngũ, như vậy bọn họ mới dễ đắn đo.

Kết quả đột nhiên bà ta lại chuyển chủ đề, bắt đầu cảm thán: “Minh Quân nhà chúng tôi cũng là quân nhân, mỗi lần nhìn thấy nó bị thương, tôi lại đau lòng không chịu nổi, có điều đó đều là chức trách của quân nhân, là việc bọn nó nên làm.”

“Nó còn nói nếu có một ngày bản thân không thể tiếp tục phục vụ cho nước cho dân, sẽ tuyệt đối không trở thành gánh nặng của tổ chức.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-176-hon-le-2.html.]

“Lần này nó không về được vì phải chấp hành nhiệm vụ quan trọng, ngay cả hôn lễ của anh họ ruột thịt cũng không cách nào tham gia.”

Nói nửa ngày, hóa ra là muốn giẫm đạp lên Lộc Minh Sâm lót đường cho con trai bà ta.

Lộc Minh Quân là con trai cả của con thứ Ba nhà họ Lộc, đời trước Tô Thanh Thanh gả cho anh ta.

Anh ta nhỏ hơn Lộc Minh Sâm hai tuổi, cũng thi vào trường quân đội, chỉ là anh ta học đại học chuyên khoa, hình như bây giờ đang là liền trường ở quân khu nào đó phía Tây Bắc.

Tô Nhuyễn bật cười, không phải thím Ba này cho rằng công việc trong quân đội cũng mỗi củ cải một cái hố giống bên ngoài chứ? Kéo Lộc Minh Sâm xuống là Lộc Minh Quân nhà bà ta có thể leo lên thay chỗ sao?

“Quả nhiên thím Ba và Minh Quân giác ngộ cao.” Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nói: “Có điều gia đình quân nhân như chúng ta đúng là nên có giác ngộ như vậy.”

“Nói ra thì, công việc trước đây tổ chức sắp xếp cho bác Cả, chú Ba và cô Út đều vì chiếu cố anh Minh Sâm, tạo thêm không ít gánh nặng cho tổ chức. Bây giờ anh Minh Sâm đã có thể một mình đảm đương một phía rồi, ông bà nội còn đã có tiền an ủi hàng tháng của cha chồng cháu, quốc gia đã ưu đãi chúng ta đủ rồi, cháu cảm thấy nên nhường ra những công việc ấy, dành nó cho những người cần nó hơn.”

Sắc mặt người nhà họ Lộc lập tức thay đổi, bác cả Lộc hung hăng trừng mắt với cô: “Cháu nói hươu nói vượn gì đó.”

“Cháu nói hươu nói vượn chỗ nào?” Tô Nhuyễn không hề sợ ông ta: “Cháu nghe anh Minh Sâm nói, trước đây công việc của bác trai là do tư lệnh Vương giúp đỡ, công việc của chú Ba và cô út là do bác Hà và chú Lưu sắp xếp, không phải tất cả đều do nể tình cha chồng cháu hy sinh vì nước sao?”

“Nhưng mà thím Ba cũng vừa nói đó, nếu quân nhân đã mặc quân trang vào, thì phải chuẩn bị trước tinh thần phụng hiến tất cả vì quốc gia. Trước đây anh Minh Sâm còn quá nhỏ, không có cách nào, không còn cha mẹ anh ấy sẽ phải c.h.ế.t đói, nhưng bây giờ anh ấy đã có năng lực rồi, nhà họ Lộc chúng ta lại chiếm dụng nhiều tài nguyên như vậy chẳng phải là hiệp ân cầu báo sao? Như vậy không phù hợp với tinh thần giác ngộ của gia đình liệt sĩ chúng ta.”

Nói tới đây, cô nhìn thẳng vào ông cụ Lộc: “Ông nội, ông nói xem lời cháu nói có đúng không?”

Sắc mặt ông cụ Lộc vô cùng khó coi, ánh mắt bác cả Lộc và chú ba Lộc cũng trở nên âm trầm, nhưng lời này là do bọn họ khơi mào trước, Tô Nhuyễn cũng chỉ nói theo ý của thím Ba mà thôi…

Bọn họ có thể nói không đúng sao? Hiển nhiên không thể.

Nhưng muốn bọn họ gật đầu là chuyện không thể nào, bầu không khí nhất thời trở nên đông cứng.

Đúng lúc ấy có người tới tìm chú ba Lộc xum xoe, muốn làm quen với các vị lãnh đạo, Tô Nhuyễn nói thẳng: “Ông nội, bác Cả, chú Ba, mọi người bận việc thì cứ đi đi, nơi này có cháu với anh Minh Sâm chiêu đãi là được rồi, anh Minh Sâm cũng muốn ôn chuyện với các chú các bác ở đây.”

Người nhà họ Lộc hận nghiến răng, nhưng Giang phu nhân đã kéo Tô Nhuyễn qua chỗ mình nói chuyện, những người khác cũng hỏi han Lộc Minh Sâm, đối với những người khác trong nhà họ Lộc không phải coi như không nhìn thấy, thì tùy ý có lệ.

Lúc này người nhà họ Lộc mới ý thức được, hình như hành vi vừa rồi của bọn họ đã chọc giận các vị lãnh đạo.

Lại nghĩ đến những lời Tô Nhuyễn vừa nói, tâm trạng lập tức trở nên thấp thỏm, đừng thật sự thu hồi công việc của bọn họ nhé.

Lúc này bọn họ đã biết sợ, vội vàng đuổi khéo những người tới tìm, mau chóng tan tiệc, tìm mọi cách bổ cứu.

Loading...