Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 174: Đón dâu
Cập nhật lúc: 2024-12-06 13:22:24
Lượt xem: 732
Sắc mặt Liêu Hồng Mai lúc xanh lúc trắng, quay đầu định bỏ đi, lại bị Lý Nhược Lan đứng ở bậc thềm cao giọng gọi lại: “Này, thím Hai Nhuyễn Nhuyễn, con gái con rể nhà thím làm sao vậy? Quần áo con rể thím nhăn hết rồi kia, nhìn như thằng vô lại nhà họ Tô vậy, mau bảo nó thay bộ khác đi, ăn mặc như vậy gặp khách khứa không xấu hổ à?”
Mợ Cả nghiêm túc nói: “Không phải đâu, tôi thấy sắc mặt ba mẹ con bọn họ đều không tốt, có chỗ nào không thoải mái à? Nếu không thoải mái thì mau về phòng nghỉ ngơi đi, đừng ra ngoài dọa người.”
Liêu Hồng Mai tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, hung hăng trừng hai người. Lý Nhược Lan và mợ Cả hoàn toàn không để ý đến bà ta, kéo tay nhau quay đầu nhìn Lộc Minh Sâm đón dâu.
Cuối cùng ba người nhà kia vẫn xám xịt trốn về phòng Đông, lần này không còn mặt mũi ra ngoài náo loạn nữa.
Trong phòng, Triệu Lị Lị và Mã Lan Nhi hưng phấn vỗ đỏ cả tay, nhảy cao ba thước.
“Trời ơi, Tô Nhuyễn, chồng cậu thật sự đẹp ngây người, a a a…”
Tô Nhuyễn nhìn chân Lộc Minh Sâm, trên mặt cũng lộ ra ý cười, chuyện này đúng là niềm vui bất ngờ.
Lý Nhược Lan coi như được dương mi thổ khí một phen, cười không khép nổi miệng, liên tục khen Lộc Minh Sâm: “Tốt tốt, rất tinh thần.” Dáng vẻ như sắp thả cho người ta vào.
Ngôn Thiếu Thời cao giọng nói: “Mẹ, mẹ sao thế, chúng ta phải cản thân! Không được để anh ấy vào đón dâu dễ dàng như vậy!”
Có điều trải qua chuyện vừa rồi, bên nhà họ Tô không còn ai dám lên nữa, cuối cùng đều do anh chị em họ bên nhà họ Lý ban đầu nói phải bảo vệ Lộc Minh Sâm đứng ra chắn cửa.
Nhưng mà đối phương không chỉ người đông thế mạnh, còn văn võ song toàn, anh chị em nhà họ Lý đưa ra đủ loại đề mục, đủ loại động tác độ khó cao, đều bị bọn họ nhẹ nhàng hóa giải.
Các hương thân reo hò không ngớt, cả căn nhà chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.
Cuối cùng Bùi Trí Minh nhanh chân chạy tới nhét bao lì xì vào tay Ngôn Thiếu Thời và mấy đứa trẻ, kéo bọn họ ra ngoài, đội quân đón dâu mới phá được cửa vào phòng.
Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm đứng trước mặt mình, không nhịn được lộ ra nụ cười tươi tắn, quả nhiên Lộc Minh Sâm đứng dậy càng đẹp trai hơn. Ánh mắt đảo qua bên hông anh, hai mắt sáng lên.
Vân Chi
Nhìn thấy biểu cảm của cô, đầu tiên Lộc Minh Sâm khẽ ngẩn người, mãi cho tới khi bị ánh mắt lộ liễu của đối phương đánh thức, mới lộ vẻ ghét bỏ, nhưng mà không nhịn được quá một giây đã cười rộ lên.
Còn nhướng mày với Tô Nhuyễn, giống như muốn nói làm không tệ phải không?
Tô Nhuyễn nhếch môi, giơ ngón tay cái lên với anh, vô cùng không tồi, kiếm cho cô quá trời thể diện.
Anh em phía sau vào phòng tò mò nhìn cô, đều kinh diễm, hưng phấn chào “Chị dâu”.
“Tôi tin rồi, quả nhiên chị dâu xinh đẹp nhất!”
Tô Nhuyễn cười: “Sao lại nhiều người như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-174-don-dau.html.]
Bùi Trí Minh nói: “Cố ý xin nghỉ tới xem mặt chị dâu đó, xe hơi nhỏ không chứa hết, phải gọi một chiếc xe tải qua mới chở nổi.”
Tô Nhuyễn cười to.
Có những người này, công đoạn tìm giày vốn dĩ cho rằng khó nhất cũng bị phá giải dễ dàng, ai bảo trong số bọn họ có mấy anh lính trinh sát chứ, chỉ dựa vào biểu cảm và ánh mắt của đám người Triệu Lị Lị đã nhanh chóng tìm được chiếc giày cưới giấu trong hòm để đồ rồi.
Lộc Minh Sâm khom lưng đeo giày vào cho cô, hai người cùng nhau ra nhà chính mời trà sửa miệng cho trưởng bối trong nhà.
Đợi khi đi bên cạnh Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn mới phát hiện ra hình như hai bên tóc mai của anh có một lớp mồ hôi mỏng.
Ngập ngừng một lát, cô nhẹ nhàng khoác tay anh, cơ thể Lộc Minh Sâm lập tức cứng đờ, anh cúi đầu liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái, chậm rãi mượn một chút lực từ tay cô, Tô Nhuyễn vững vàng đỡ anh tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi kính trà sửa miệng, mợ Cả bưng chè đậu phộng táo đỏ hạt sen tới cho hai người ăn, ngụ ý sớm sinh quý tử.
Hai người một người bê bát một người ăn, có thím trêu đùa: “Mẹ Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn nhà chị chắc chắn là người có phúc, tôi thấy sang năm là có thể sinh một thằng nhóc béo mập.”
Chị em dâu bên cạnh nói: “Sao biết hay vậy?”
“Sao lại không biết?” Thím kia hất cằm chỉ Lộc Minh Sâm, ngữ điệu vô cùng kiên định: “Nhìn cái m.ô.n.g vểnh kia xem, đàn ông m.ô.n.g vểnh đảm bảo sinh con trai!”
Nghe thấy lời này, thiếu chút nữa Tô Nhuyễn đã phun chè ra khỏi miệng.
Lộc Minh Sâm ở bên cạnh đã bị sặc, ho khan không ngừng.
Mợ Cả vội vàng vỗ lưng cho anh, các thím xung quanh thấy thế càng cười ác hơn, giống như nhìn cô dâu chú rể chật vật thẹn thùng chính là thú vui lớn nhất của bọn họ.
Cuối cùng tiếng pháo đinh tai nhức óc bên ngoài cũng vang lên, mợ Cả nói: “Được rồi, giờ lành đã tới, nên ra cửa rồi!”
Hốc mắt Lý Nhược Lan lập tức đỏ lên, không nhịn được ôm lấy Tô Nhuyễn òa khóc.
Tô Nhuyễn nghe tiếng khóc của bà ấy, trong lòng chua xót, cũng khóc nức nở nói: “Mẹ.”
Ngôn Thiếu Dục cõng Tô Nhuyễn ra ngoài, trên đường đi nhẹ nhàng nói với Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, anh rất vui vì có một cô em gái như em.”
“Sau này không chỉ nhà họ Lý, nhà họ Ngôn cũng là chỗ dựa của em, nếu em muốn cứ về nhà.”
Nước mắt Tô Nhuyễn lập tức tràn ra mãnh liệt: “Cảm ơn anh, anh trai.”
Cảm ơn mọi người đã dịu dàng tiếp nhận em, cảm ơn mọi người đã cho em biết trên thế giới này vẫn còn nơi để em có thể yên tâm ỷ lại…