Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 173: Cản thân (2)

Cập nhật lúc: 2024-12-06 13:22:22
Lượt xem: 658

Đám vô lại kia còn tưởng rằng bọn họ sắp cho tiền, đều vui vẻ ra mặt: “Đương nhiên rồi, chúng tôi nói lời giữ lời! Mỗi người mười đồng, lập tức thả cho các anh qua đón cô dâu!”

Thanh niên mặt trẻ con kia nghe vậy bật cười, lập tức cất cao giọng: “Các anh em, xuống xe! Tập hợp!”

Anh ta vừa nói xong, cửa xe ba chiếc xe hơi nhỏ đều đồng loạt mở ra, trên mỗi chiếc xe có bốn bóng người mặc quân trang màu xanh lục chui ra ngoài.

Chiếc xe tải sau cùng càng khoa trương hơn, tấm rèm che vén lên, mười mấy người liên tiếp nhảy xuống, mỗi người đều mạnh mẽ rắn rỏi.

Thôn dân nào đã gặp qua cảnh tượng như vậy, tiếng kinh hô vang lên không ngớt, đám chị dâu lớn mật trong thôn cũng bắt đầu cao giọng hoan hô.

Hai lăm hai sáu người hi hi ha ha chạy đến, người trên xe tải ở xa không rõ tình hình, hỏi: “Có chuyện gì thế? Chị dâu đâu?”

“Đang cản thân.” Bùi Trí Minh chỉ vào sân nhà họ Tô cách đó mấy chục mét: “Các anh em, chị dâu ở ngay phía trước.”

Sau đó lại chỉ vào đám vô lại cản đường: “Nhiệm vụ đầu tiên để đón được chị dâu, vượt qua người bọn họ.”

“Nếu ai không làm được, khiến lão đại chúng ta không thể đón chị dâu, các cậu xong đời rồi.”

Đám lính nghe thấy thế lập tức hành động. Bùi Trí Minh dẫn đầu đi về phía đám vô lại đang đứng chung một chỗ với Hoắc Hướng Dương: “Lên hết cho tôi.”

Anh ta ra lệnh rất nhanh, hành động càng nhanh hơn, mấy tên vô lại kia còn đang mải mê xem trò vui mới, hai mươi mấy anh lính đã dũng mãnh xông tới trước mặt… Ấn vai lấy đà nhảy qua.

Hoắc Hướng Dương còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm thấy có lười lướt qua đầu mình. Anh ta choáng váng muốn dịch bước, nhưng mà ngay sau đó đã bị một người khác ấn chặt bả vai xuống.

Hai mươi mấy người nhảy xong, mặt không đỏ tim không đập nhanh, quần áo cũng không rối loạn, còn Hoắc Hướng Dương và mấy tên vô lại kia vẫn duy trì tư thế khom lưng ôm đầu, dáng vẻ chật vật.

Người vây xem chỉ vào bọn họ cười ha ha: “Đáng đời! Cuối cùng cũng gặp người trị được bọn họ rồi!”

Sau đó lại ra sức vỗ tay reo hò cổ vũ tư thế biểu diễn hiên ngang của các anh lính.

Sắc mặt Liêu Hồng Mai xanh mét. Tô Thanh Thanh cũng tức điên, vội vàng chạy tới sửa sang lại quần áo cho Hoắc Hướng Dương: “Anh Hướng Dương!”

Đúng lúc ấy xe jeep khởi động, khuỷu tay Lộc Minh Sâm gác trên cửa sổ xe, chống cằm nhìn lướt qua bọn họ, phát ra tiếng cười khẽ.

Tô Thanh Thanh cắn chặt răng, Hoắc Hướng Dương phẫn hận nhìn qua, nhưng mà chỉ có thể nhìn thấy cái gáy lười nhác của Lộc Minh Sâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-173-can-than-2.html.]

Tô Thanh Thanh muốn nói gì đó với Hoắc Hướng Dương, lại bị anh ta vung tay gạt ra, sau đó vội vàng chui vào trong đám người.

Mấy anh lính kia xuống rồi cũng không quay lại xe, trực tiếp xếp thành hai hàng, đi theo hai bên hộ tống xe jeep.

Xe jeep dẫn theo mấy chiếc xe khác tiến quân thần tốc, tới cổng nhà họ Tô mới dừng lại.

Người phía sau cũng mau chóng ồn ào chạy ùa đến, vây chặt mấy chiếc xe như nêm cối, chờ xem chú rể thần bí.

Liêu Hồng Mai bị chuyện vừa rồi chọc tức đến mức sắp xù lông, lập tức cao giọng nói: “Mọi người tránh ra chút, chủ rể phải ngồi xe lăn đó! Hướng Dương, mau tới giúp đỡ, đừng để chú rể ngã chổng vó.”

Phô trương còn lợi hại thì đã sao, không phải vẫn là kẻ tàn phế à?

Tô Thanh Thanh kéo Hoắc Hướng Dương chen về phía trước, nhìn chằm chằm vào cửa sau xe jeep, giống như nhìn thấy Lộc Minh Sâm chật vật có thể lấy lại thể diện cho bọn họ, giúp bọn họ hòa nhau một ván vậy.

Cuối cùng, cửa sau xe mở ra, nhưng mà mọi người không nhìn thấy xe lăn như tưởng tượng, mà nhìn thấy một đôi chân dài được bao bọc bởi bộ quân phục, nhẹ nhàng bước xuống, giày da bóng lưỡng.

Mọi người còn tưởng rằng đối phương là người đi cùng xe, vẫn tò mò nhìn vào trong. Nhưng nhìn mãi vẫn chỉ thấy người kia cúi người ra khỏi xe, đứng thẳng lưng, vững vàng bên cạnh xe.

Người xuống cứ như vậy, đứng thẳng đối mặt với Liêu Hồng Mai và hai vợ chồng Tô Thanh Thanh.

Tô Thanh Thanh khiếp sợ trợn trừng mắt, bật thốt lên: “Sao có thể?” Đời trước rõ ràng là một năm sau anh ta mới có thể đứng dậy.

Một tay Lộc Minh Sâm đặt trên đai lưng, một tay sửa lại vành mũ, sau đó mới lười biếng đảo mắt nhìn qua ba người, trọng điểm là trên quần áo của Hoắc Hướng Dương, dường như còn mơ hồ chậc lưỡi một tiếng, rồi cất bước đi vào trong sân, các anh em phía sau tự giác đi theo hai bên mở đường giúp anh ấy.

Đúng là ngầu không chịu nổi.

Trong sân lại ổ lên không ngớt.

“Không phải nói là bị liệt à? Bị liệt chỗ nào? Ai nói hươu nói vượn thế?”

“Liêu Hồng Mai nói, bà ta tuyên truyền khắp nơi, nó Tô Nhuyễn sắp gả cho kẻ liệt…”

“Sau này đừng tin lời bà ta nói, ngoài hại người ra, chẳng câu nào nói thật. Tôi thấy tính tình Tô Thanh Thanh đều học bà ta.”

Vân Chi

“Gặp chuyện mới thấy rõ phẩm tính con người, trước kia tôi chỉ cho rằng con bé thích đua đòi, hôm nay nhìn lại, hóa ra là không muốn ai sống tốt hơn mình, quá độc ác…”

Loading...