Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 169: Ngậm máu phun người
Cập nhật lúc: 2024-12-06 13:22:16
Lượt xem: 679
Không ai hoà giải, Tô Thanh Thanh vẫn kiên trì diễn kịch tiếp, cô ta nhíu mày lại, váng vẻ nhu nhược đáng thương: “Chuyện trước kia là lỗi của em, em có lỗi với chị, em muốn xin lỗi chị thêm lần nữa.”
“Bây giờ em đã kết hôn, chị cũng sắp gả chồng, chúng ta đều có hạnh phúc của mình rồi, em hy vọng chúng ta có thể tiêu tan hiềm khích trước đây, sau này vẫn là chị em tốt.”
Tô Nhuyễn cười mỉa mai, chị em tốt sẽ dùng đạo đức bắt cóc cô trước mặt công chúng sao? Nếu cô không đồng ý, chẳng phải sẽ mang danh lòng dạ hẹp hòi?
Thấy Tô Nhuyễn không nói lời nào, Tô Thanh Thanh bất lực liếc mắt nhìn Hoắc Hướng Dương một cái, giống như người làm sai chuyện là Tô Nhuyễn vậy.
Quả nhiên Hoắc Hướng Dương thương tiếc xoa đầu cô ta, thở dài nói vơi Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, Thanh Thanh đã biết lỗi rồi, cô ấy cũng đã tận lực đền bù.”
“Cô biết không, thậm chí vì cô, cô ấy còn liều mạng với Võ Đại Minh…”
Tô Nhuyễn bị chọc cười: “Tôi nhớ rõ lần trước cô ta với anh nói, hai người liều mạng vì nhà họ Hoắc mà, bởi vì nhà họ Hoắc anh ghét bỏ cô ta gây họa cho nhà, cô ta mới được ăn cả ngã về không.”
Hoắc Hướng Dương nói: “Cô ấy vì chúng ta.”
Tô Nhuyễn cười như không cười nói: “Tôi với anh đâu phải người một nhà, đừng nói vì chúng ta, liều mạng vì anh là do cô ta muốn sống tốt ở nhà họ Hoắc, anh xem, bây giờ không phải đã đạt được mục đích rồi sao?”
“Nếu vì tôi, sao hôm qua cô ta không xin lỗi tôi, lúc này đứng đây giả vờ giả vịt là có ý gì?”
Liêu Hồng Mai đẩy cửa bước vào, giống như không nghe nổi nữa: “Đứa nhỏ này, sao cháu lại bụng dạ hẹp hòi như vậy. Vì vặn ngã Võ Đại Minh, Thanh Thanh nhà thím đã phải mạo hiểm rất lớn, nếu như thất bại, Võ Đại Minh có thể sẽ hại c.h.ế.t cả nhà chúng tôi, cho dù không chỉ là vì cháu, nhưng cũng coi như đã báo thù cho cháu đúng không?”
“Cho nên tôi rất bội phục Thanh Thanh.” Tô Nhuyễn cười nói: “Vì muốn được tôi và nhà họ Hoắc tha thứ, cô ta có thể kéo cả cha mẹ và bà nội cùng nhau mạo hiểm, đúng là quá dũng cảm.”
Người vừa rồi định giúp đỡ khuyên giải, nghe thấy câu này đều sửng sốt. Đúng vậy, không quan tâm là vì ao, cô ta được ăn cả ngã về không như vậy sẽ liên lụy đến toàn bộ nhà họ Tô.
“A, còn nữa.” Tô Nhuyễn dùng vẻ mặt tò mò hỏi: “Sao cô biết được manh mối để vặn ngã Võ Đại Minh thế?”
“Nghe nói trong lúc cô giả vờ cầu hòa với Võ Thắng Lợi đã phát hiện ra dấu vết, trong tình huống thế nào Võ Thắng Lợi mới nói kỹ càng tỉ mỉ cho cô chuyện của bác trai anh ta, nói mật đạo gì đó dưới giường ngủ phụ…”
Sắc mặt Liêu Hồng Mai lập tức thay đổi: “Mày nói hươu nói vượn gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-169-ngam-mau-phun-nguoi.html.]
“Nói hươu nói vượn chỗ nào?” Lý Nhược Lan bước vào hỏi: “Thanh Thanh có năng lực làm được chuyện như vậy, còn không cho người khác tò mò sao?”
“Rốt cuộc là phát hiện thế nào, nói ra để chúng tôi học tập một chút.” Nói tới đây bà ấy nhìn Tô Thanh Thanh cười hỏi: “Hay là chúng tôi đều không học được?”
Mọi người vừa nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn Tô Thanh Thanh lại thay đổi. Trước đây bọn họ chỉ nghe nói cô ta cử báo Võ Đại Minh lập công, lại quên mất chuyện cô ta thông qua dấu vết gì, phát hiện ra điểm đáng nghi nào, sao cô ta biết được những chuyện ấy.
Vì sao Võ Thắng Lợi lại dễ dàng nói cho cô ta chuyện này?
Nghĩ tới những chuyện trước đây cô ta từng làm, vì thích Hoắc Hướng Dương có thể không mai không mối tằng tịu ngủ chung với nhau, bởi vì chán ghét Tô Nhuyễn có thể đưa Võ Thắng Lợi đến trước mặt cô ấy, chụp ảnh cưới còn lộ da lộ thịt như vậy, còn bảo nhiếp ảnh gia chụp ảnh thân mật cho bọn họ…
Hiển nhiên là người vô cùng phóng đãng, Võ Thắng Lợi còn là lưu manh…
Ánh mắt Hoắc Hướng Dương nhìn về phía Tô Thanh Thanh cũng nghi ngờ không thôi, sắc mặt Tô Thanh Thanh thay đổi, cả giận nói: “Tô Nhuyễn, tôi thành tâm thành ý tới xin lỗi chị, chị không tiếp thu thì thôi, đừng ở chỗ này ngậm m.á.u phun người!”
Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Tiiu chỉ tò mò muốn biết sao cô có thể phát hiện ra dấu vết phạm tội của Võ Đại Minh thôi mà, sao cô lại nói tôi ngậm m.á.u phun người rồi? Cô có chuyện gì chột dạ à?”?”
Triệu Lị Lị nói: “Vậy cô nói xem cô phát hiện ra dấu vết thế nào? Nói ra sự thật không phải được rồi sao?”
Đương nhiên là Tô Thanh Thanh không thể nói ra sự thật rồi, bởi vì dấu vết là do đời trước báo chí từng nhắc đến, khi cô ta cử báo với đội hình sự, chỉ thần thần bí bí không nói rõ nguyên nhân, chỉ cung cấp manh mối cho bọn họ tự điều tra.
Đội trưởng Hàn có được manh mối có lợi, tất nhiên cũng không hỏi han cô ta quá nhiều.
Đúng rồi, Đội trưởng Hàn.
Tô Thanh Thanh ưỡn n.g.ự.c nói: “Đây là chuyện cơ mật của vụ án, đội trưởng Hàn không cho nói.”
Đội trưởng Hàn là đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố, là người chịu trách nhiệm vụ án Võ Đại Minh, ngoài cô ta ra, chưa ai từng gặp mặt.
Nhưng mà Tô Thanh Thanh vừa dứt lời, đã nghe thấy một giọng nói hùng hậu vang lên: “Tôi không cho nói chuyện gì?”
Sắc mặt Tô Thanh Thanh khẽ biến.
Vân Chi
Đội trưởng Hàn? Sao anh ta lại đến đây?!