Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 168: Trang điểm

Cập nhật lúc: 2024-12-06 13:22:14
Lượt xem: 704

Tô Nhuyễn rửa mặt bắt đầu trang điểm, năm 90 ở huyện Khai Vân vẫn chưa có dịch vụ trang điểm búi tóc cô dâu, mọi người đều tự mình trang điểm qua loa là được, ví dụ như kẻ lông mày, tô son môi, trên đầu cắm một đóa hoa nhựa coi như xong việc.

Thuê váy cưới giống Tô Nhuyễn vẫn là hành vi xa xỉ.

Tô Thanh Thanh có thể nổi bật trong lễ cưới, vì cô ta tự làm cho mình một kiểu tóc cô dâu vô cùng xinh đẹp.

Đương nhiên Tô Nhuyễn cũng không định bạc đãi bản thân, cả đời chỉ cưới một lần, đương nhiên phải xinh đẹp rồi.

Đời trước mỗi khi tham dự sự kiện quan trọng, cô đều được nhân viên chuyên nghiệp trang điểm làm tóc cho mình. Kiểu tóc phức tạp cô không làm được, nhưng kiểu đơn giản cũng biết vài loại, đã dạy cho Lý Nhược Lan từ trước.

Nói tới chuyện dạy Lý Nhược Lan búi tóc, Tô Nhuyễn không nhịn được lại bật cười.

Nhà họ Ngôn không có con gái, cô chỉ có thể làm mẫu trên đầu Lý Nhược Lan, vừa làm tóc vừa giảng giải, Ngôn Thiếu Thời ôm gương để Lý Nhược Lan nhìn rõ tóc phía sau búi như thế nào.

Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Dục ở bên cạnh theo dõi cả quá trình, cố gắng ghi nhớ kỹ xảo và trình, sau đó đợi khi Lý Nhược Lan búi tóc cho Tô Nhuyễn, ba người đàn ông ở bên cạnh chỉ đạo.

Người này nói nên tết tóc chỗ này trước, người này nói nên kẹp chỗ này trước, người thì nói phải kéo búi tóc sang bên kia…

Người một nhà vây quanh hai mẹ con làm tóc suốt hai buổi tối, cuối cùng Lý Nhược Lan mới học xong. Khi bà ấy vừa búi tóc thành công, Ngôn Thiếu Thời lập tức nhảy cẫng lên, vui không chịu nổi, giống như cả nhà vừa cùng nhau chiến thắng một cuộc chiến gian nan.

Hiển nhiên Lý Nhược Lan cũng nhớ tới vụ này, khóe miệng bà ấy đầy ý cười: “Tay nghề này của mẹ, có thể kiếm thêm thu nhập được rồi đấy. Thời gian trước mẹ vừa thử trên đầu cô giáo Lưu trong trường mẹ, cô ấy nói đợi khi cô ấy kết hôn sẽ mời mẹ tới búi tóc giúp cô ấy, sẽ phát bao lì xì cho mẹ.”

Tô Nhuyễn cười to.

Búi tóc xong, Tô Nhuyễn bảo để mình tự trang điểm là được. Có của hồi môn trong tay, cô vô cùng hào phóng, tự sắm cho mình cả bộ đồ trang điểm, tuy rằng không có nhiều loại như đời sau, nhưng với cô mà nói cũng đủ rồi.

Triệu Lị Lị và Mã Lan Nhi vừa học trộm vừa kinh ngạc cảm thán, trong phòng vô cùng náo nhiệt.

Cuối cùng tới công đoạn thay váy cưới. Thật ra cô thích mặc váy cưới cổ trang màu đỏ thẫm hơn, đáng tiếc niên đại này mọi người đều sính ngoại, trong tiệm không có váy cưới kiểu cổ, Tô Nhuyễn đành phải chọn một chiếc váy lụa màu đỏ kiểu dáng tương tự, cũng rất đẹp.

Sau khi sửa xoạn xong, ngoài trời đã sáng srox. Lý Nhược Lan nhìn Tô Nhuyễn, cười nói: “Đẹp lắm, con gái mẹ đẹp nhất.” Nói xong câu cuối, giọng điệu đã có chút nghẹn ngào.

Tô Nhuyễn còn chưa kịp an ủi bà ấy, bà ấy đã tự mình kìm nén cảm xúc: “Được rồi, ngồi trên gường đi, trước khi Minh Sâm tới đón con lên thành phố, không được xuống đất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-168-trang-diem.html.]

“Vậy con phải đi vệ sinh trước mới được.”

Lý Nhược Lan bật cười, mợ cả bưng một bát sủi cảo vào: “Mau ăn trước vài miếng đi, sợ là cả ngày hôm nay cháu sẽ không có thời gian ăn uống gì đâu.”

Tô Nhuyễn cũng biết chuyện này, nhưng đời trước không ai tri kỷ nói cho cô, khiến cả ngày hôm đó cô không có cơ hội ăn miếng cơm này, đến tối thiếu chút nữa đói chết.

Ăn xủi cảo xong, bạn bè thân thích lục tục tới cửa, tiệc cưới đã bắt đầu, tiệc gả con gái chủ yếu nhộn nhịp vào buổi sáng.

Chuyện đầu tiên tất cả mọi người tới tham gia làm đều là chạy vào phòng xem cô dâu mới, Tô Nhuyễn cười nhiều đến mức cơ mặt cứng đờ, cảm giác mình là linh vật.

Câu nói nghe được nhiều nhất chính là: “Cô dâu xinh quá, kiểu tóc này ai búi cho cháu thế?”

Đàn ông về cơ bản chỉ thỏa mãn chí tò mò xong liền ra ngoài, bọn nhỏ chỉ chui vào xem một cái, vui vẻ kêu một tiếng cô dâu mới sau đó cầm kẹo xong cũng chạy, lưu lại trong phòng nói chuyện phiếm với nhau đa phần là phụ nữ.

Có người tò mò của hồi môn của cô, cũng có người truyền thụ kinh nghiệm sau khi kết hôn, cũng có người hâm mộ cô gả cao, tóm lại dù có thân có quen hay không đều góp lời, không lại lạnh nhạt.

Vân Chi

Tới nửa buổi sáng, Tô Thanh Thanh mới kéo Hoắc Hướng Dương từ ngoài cửa vào.

Hiển nhiên cô ta cũng đã trang điểm tỉ mỉ, hôm nay không dám mặc sườn xám nữa, mà đổi sang một bộ váy đỏ đầy không khí vui mừng, Hoắc Hướng Dương thì vẫn mặc bộ áo gió kia, khả năng không có quần áo để thay, chỉ là không dám đeo đai lưng nữa.

Mọi người thấy cô ta, cũng chào hỏi, dù sao mới một tuần trước vừa mới dự đám cưới của cô ta xong.

Tô Thanh Thanh nhìn kiểu tóc của Tô Nhuyễn, có chút kinh ngạc, bật thốt lên: “Ai làm tóc cho chị thế?”

Tô Nhuyễn nói: “Mẹ tôi cố ý tới tiệm chụp ảnh học đó, có sao không?”

Tô Thanh Thanh mím môi, ngẩng đầu nhìn Hoắc Hướng Dương, cũng may Hoắc Hướng Dương đang nhìn chằm chằm vào cô ta.

Tô Thanh Thanh miễn cưỡng khôi phục tâm trạng, ngồi bên giường đất: “Chị.”

Tô Nhuyễn cúi đầu sửa lại làn váy, không tiếp lời, bầu không khí có chút xấu hổ.

Có điều mọi người đều biết những chuyện Tô Thanh Thanh từng làm, dù đã qua gần hai tháng, có người đã quên mất, nhưng tuần trước Tô Nhuyễn không về tham gia hôn lễ của Tô Thanh Thanh đã lần nữa nhắc nhở mọi người.

Hôm nay Tô Nhuyễn là cô dâu, sẽ không ai khiến cô không thoải mái.

Loading...