Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 165: Khoe khoang
Cập nhật lúc: 2024-12-06 06:22:09
Lượt xem: 639
Sau khi Tô Thanh Thanh tới, cô ta kéo Hoắc Hướng Dương lượn lờ khắp nơi như con bướm nhỏ, khoe khoang cuộc sống tân hôn hạnh phúc của mình, giống như nơi này là sân nhà của cô ta.
Mã Lan Nhi vô cùng ngứa mắt: “Tô Nhuyễn, nghe nói bạn trai cậu đẹp trai hơn Hoắc Hướng Dương nhiều, đúng không?”
Triệu Lị Lị cũng vội vàng hỏi: “Tớ nghe rất nhiều người nói, diện mạo của bạn trai cậu vô cùng đẹp mắt, rốt cuộc trông thế nào?”
“Đúng rồi, ảnh cưới, ảnh cưới của hai người đâu? Mau lấy ra đây cho chúng tớ xem.”
Tô Nhuyễn nói: “Ở trên thành phố, không mang về, để mai lên thành phố sẽ cho các cậu…”
“Mang về đây.” Lý Nhược Lan bước vào, nói: “Mẹ mang về cho con rồi.” Vừa nói bà ấy vừa lấy album ảnh cưới ra.
Nhưng mà khi đưa album cho đám Triệu Lị Lị, Tô Nhuyễn nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lý Nhược Lan có chút kỳ quái, giống như trào phúng, giống như chờ mong màn kịch sắp diễn ra.
Tô Nhuyễn đang nghi hoặc, thì nghe thấy Liêu Hồng Mai bên ngoài cửa sổ đưa ảnh cưới của Tô Thanh Thanh cho mọi người xem.
Tô Nhuyễn cho rằng Lý Nhược Lan đang trào phúng hành vi khoe khoang của Tô Thanh Thanh, cũng cảm thấy buồn cười vì Lý Nhược Lan cố ý mang ảnh cưới của cô về.
Hiển nhiên bà ấy đã có ý định cướp đoạt nổi bật của Tô Thanh Thanh từ trước.
Triệu Lị Lị gấp không chờ nổi mở ra xem, Mã Lan Nhi cũng ghé đầu qua, đợi sau khi nhìn thấy ảnh chụp, hai người đều phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán: “Oa, trên thành phố đều chụp ảnh cưới như vậy sao?”
“Mấy tấm ảnh này đẹp quá!”
Triệu Lị Lị nhìn chằm chằm vào mặt Lộc Minh Sâm: “Đây là chồng sắp cưới của cậu à?”
Mã Lan Nhi cũng kinh ngạc cảm thán: “Anh ấy đẹp trai hơn Hoắc Hướng Dương nhiều!”
“Ngày mai bảo chồng cậu ăn mặc tử tế, chải chuốt một chút, cho Tô Thanh Thanh tức chết.”
Đợi lật đến bộ ảnh sườn xám và quân trang kia, Triệu Lị Lị nhíu mày suy tư: “Cái này… Có phải quần áo Hoắc Hướng Dương mặc hôm nay hơi giống quần áo chồng cậu mặc không nhỉ?”
“Đặc biệt là chỗ đai lưng.” Nói tới đây, ánh mắt cô ấy dừng trên đai lưng của người đàn ông trong tấm ảnh, ánh mắt dừng một chút, rồi nhanh chóng rời đi.
Kỳ quái thật, vừa nãy nhìn Hoắc Hướng Dương thắt đai lưng như vậy hoàn toàn không có cảm giác gì, sao đặt trên người chồng Tô Nhuyễn lại có cảm giác ngượng ngùng nhỉ?
Tô Nhuyễn thấy thế bật cười, nếu không phải linh hồn bên trong cô đã là bà thím già, khả năng cũng sẽ phản ứng giống cô gái nhỏ này.
Có điều lời Triệu Lị Lị nói cũng đã nhắc nhở Tô nhuyễn, chẳng trách cô lại cảm thấy Hoắc Hướng Dương mặc quần áo như vậy rất quen mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-165-khoe-khoang.html.]
Nhưng mà vì sao nhỉ? Tô Thanh Thanh mặc như vậy, cô không cảm thấy bất ngờ lắm, ngày đó khi chụp ảnh cưới, rõ ràng là Hoắc Hướng Dương đã thất thố khi thấy cô mặc sườn xám.
Dù là tranh phong với cô, hay vì thể hiện bản thân, Tô Thanh Thanh cố ý mặc một bộ sườn xám tới đều rất bình thường.
Nhưng mà vì sao Hoắc Hướng Dương cũng muốn học Lộc Minh Sâm nhỉ? Anh ta không biết bắt chước bừa sẽ tự rước lấy nhục sao?
Bên ngoài đột nhiên vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người chạy tới ồn ào xem ảnh cưới của Tô Thanh Thanh, hiện giờ ở huyện Khai Vân thứ này vẫn thuộc loại hiếm lạ, huống chi ảnh chụp còn xinh đẹp như vậy.
Triệu Lị Lị ôm ảnh cưới của Tô Nhuyễn, không phục nói: “Có thể đẹp đến đâu, tớ không tin cô ta có thể chụp đẹp hơn cậu.”
Mã Lan Nhi cực kỳ hâm mộ nói: “Nếu như khi tớ kết hôn, cũng được chụp một bộ ảnh như vậy thì tốt biết mấy.”
“Tô Nhuyễn, bộ ảnh này bao nhiêu tiền? Có phải rất đắt hay không?”
Ngoài cửa sổ cũng có người hỏi: “Nghe nói một quyển này phải hơn tám trăm, Hai quyển là một ngàn sáu, mẹ chồng cháu hào phóng thật đấy.”
“Không phải thế đâu.” Tô Thanh Thanh đắc ý nói: “Giá thị trường sợ là không chỉ một ngàn sáu, nhưng mà chúng cháu chỉ tốn năm trăm.”
Mọi người ngạc nhiên: “Sao hai đứa tiết kiệm được nhiều tiền như vậy?”
“Vốn dĩ bộ ảnh đầu tiên tốn hơn bảy trăm rồi, nhưng sau khi chụp xong, ông chủ quán chụp ảnh cảm thấy chúng cháu chụp đẹp, cảm giác trước ống kính cũng tốt, nên muốn dùng ảnh chụp của bọn cháu quảng cáo cho quán bọn họ, ảnh chụp và album gì đó đều tặng miễn phí.”
“Bộ ảnh thứ hai là cố ý mời chúng cháu làm người mẫu, nên không chỉ miễn phí, còn cho chúng cháu hai trăm đồng tiền công.”
Hiển nhiên hương thân đều không hiểu: “Sao vừa chụp ảnh cho các cháu vừa cho thêm tiền? Cửa hàng này ở đâu, cháu trai thím cũng sắp kết hôn rồi, để thím bảo bọn nó tới đó.”
Tô Thanh Thanh bật cười: “Thím à, muốn chụp miễn phí phải có vẻ ngoài tốt, có cảm giác ống kính mới được, chụp ảnh không phải chuyện dễ dàng đâu.”
“Chúng cháu chụp ra được hiệu quả người khác không chụp ra được, trên thành phố cũng không có ảnh cưới như vậy, bộ ảnh của chúng cháu là bộ ảnh đầu tiên đó.”
Người trẻ tuổi nhanh hiểu hơn: “Tôi biết rồi, phải có vẻ ngoài xinh đẹp, ảnh chụp ra đẹp, dùng làm ảnh quảng cáo cho quán chụp ảnh.”
Tô Thanh Thanh rụt rè nói: “Cũng gần như vậy.”
Nghe xong các hương thân lại bắt đầu khen “Xinh đẹp có khác”, “Có thể kiếm tiền”, “Có thể làm minh tinh”… Ca ngợi người có bản lĩnh có thể khiến chủ quán chụp ảnh không chỉ chụp miễn phí còn cho thêm tiền.
Vân Chi
Mã Lan Nhi cũng hỏi Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, bộ ảnh này của cậu cũng làm ảnh quảng cáo cho quán chụp ảnh được nhỉ? Cậu có hỏi bọn họ không?”
Sắc mặt Tô Nhuyễn có chút cổ quái, quán chụp ảnh, người mẫu….
Hình như cô đã biết nguyên nhân vì sao Hoắc Hướng Dương ăn mặc như vậy rồi, không phải anh ta cố ý bắt chước, chỉ là khi làm người mẫu cho quán chụp ảnh phát hiện ra ăn mặc như vậy đẹp mắt hơn.