Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 163: Cút ra khỏi đây

Cập nhật lúc: 2024-12-06 13:22:06
Lượt xem: 768

Khoảng mười một giờ, một đoàn người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn xuất hiện trước cửa thôn Tô Gia Câu, là những người khác trong nhà họ Lý tới, có mợ cả, mợ hai, mợ ba, và vài người anh chị em họ. Nhất thời Tô Nhuyễn chưa thể nhận ra được ai với anh, may mà có Ngôn Thiếu Thời ở bên cạnh giới thiệu giúp cô.

Sau khi vội vàng làm quen một lượt, Tô Minh Nguyệt và họ hàng thân thích khác bên nhà họ Tô cũng tới, bà cụ Tô gọi Tô Nhuyễn ra ngoài chào hỏi, mợ cả nói: “Cháu mau đi làm việc của mình đi, không cần để ý tới các mợ.”

Nói xong bà ấy dẫn mọi người ra ngoài, trực tiếp bắt tay vào làm việc, người cậu họ chưởng muỗng kia tới rồi, rất nhiều việc phải mau chóng hoàn thành.

Anh họ chị họ lớn tuổi hơn giúp đỡ dựng rạp, mấy đứa nhỏ được Ngôn Thiếu Thời dẫn đi khắp nơi.

Sau khi rót nước cho bàn bè thân thích của nhà họ Tô xong, thấy bên này đã có Tô Văn Sơn với bà cụ Tô tiếp chuyện, Tô Nhuyễn liền ra ngoài.

Cô tình nguyện ngồi rửa rau nghe chuyện bát quái với các thím các chị trong thôn, cũng không muốn ngồi nghe người nhà họ Tô trong tối ngoài sáng mắng mỏ nhà họ Lý.

Ngược lại những người tới làm giúp lại có ấn tượng vô cùng tốt với người nhà họ Lý, có chị dâu nói: “Tô Nhuyễn, gia đình bà ngoại em thịnh vượng thật đấy.”

Chị dâu Quế Hoa ở bên cạnh vừa xắt rau vừa cười nói: “Cô không thấy cách người ta làm việc à, gia đình kiểu này không thịnh vượng mới là lạ.”

Nói xong chị ấy lại thở dài: “Trước kia luôn nghe người ta nói tới gia phong tốt, bây giờ xem như được chính mắt nhìn thấy một phen rồi. Cô nhìn ba ông cậu của Tô Nhuyễn kia xem, có thương có lượng.”

“Mấy người con dâu kia nữa, hôm nay toàn bộ đều qua đây giúp đỡ.”

Có người nói: “Thì đang ở ngoài mà, chẳng lẽ còn để người khác chế giễu?”

“Vậy thì chưa chắc đâu.” Chị dâu Quế Hoa duỗi cổ, nhỏ giọng nói: “Nhớ ngày Tô Thanh Thanh kết hôn không? Đỗ Hiểu Hồng ở huyện thành đó, đâu thèm về giúp đỡ. Nhớ bà ta về lúc nào không?”

Mọi người lập tức chê cười: “Người như Đỗ Hiểu Hồng chỉ về để ăn thôi, giúp đỡ thì…”

Chị dâu Quế Hoa nói tiếp: “Tô Minh Nguyệt cũng là cô ruột đó, hai vợ chồng nhà ấy thì sao?”

Tất nhiên cũng tự cho mình là khách rồi, giống hôm nay như đúc.

Mọi người đều đồng ý với cách nói của chị dâu Quế Hoa, nếu thật sự giả vờ đoàn kết, hoàn toàn có thể đợi ngày mai tới ăn tiệc, tặng quà mừng là được, cần gì phải chạy từ xa đến đây nhìn sắc mặt người nhà họ Tô.

“Còn không phải sao, người lớn không nhìn ra, nhìn trẻ con chẳng lẽ không biết? Mấy đứa lớn lớn bé bé kia cũng chỉ hơn mười tuổi, có đứa còn bảy tám tuổi, nhưng đều rất thân thiết.”

Lúc bọn họ đang nói chuyện thì Tô Minh Nguyện đi cùng một vị thím không cùng chi tới: “Nhuyễn Nhuyễn.” Tô Minh Nguyệt gọi cô.

Tô Nhuyễn mỉm cười: “Cô út.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-163-cut-ra-khoi-day.html.]

Tô Minh Nguyệt thở dài một tiếng, sau đó hỏi cô: “Các cậu của cháu có ghét bỏ cháu không?”

Câu hỏi này khiến Tô Nhuyễn rất buồn cười. Ánh mắt cô đảo qua đám người nhà họ Lý đang bận rộn, sau đó nhìn sang Tô Minh Nguyệt, cười nói: “Sao có thể, nếu ghét bỏ cháu, bọn họ còn giúp cháu lo liệu tiệc cưới giữa trời lạnh thế này sao? Đút tay vào túi làm khách không phải được rồi à?”

Tô Minh Nguyệt vô thức rút tay ra khỏi túi áo, khẽ ho một tiếng, ngồi xổm xuống nhặt rau cùng mọi người.

Còn vị thím không chùng chi kia lại không nhúc nhích, chỉ hỏi Tô Nhuyễn: “Lễ hỏi của cháu thật sự tận ba vạn à? Mẹ cháu thật sự không lấy một phân nào?”

Ý trong lời này là các cậu đều bận rộn giúp đỡ vì tiền lễ hỏi.

Tô Nhuyễn nói: “Mẹ cháu còn cho thêm cháu ba ngàn để mua nhà lầu đó, gia cụ và trang hoàng đều do các cậu cháu thêm vào.”

Chị dâu Quế Hoa cười nói: “Các cậu đều thêm rồi, Minh Nguyệt là cô ruột định thêm cho cháu gái mình thứ gì thế?” Không tặng đồ thì thôi, còn chạy tới cho người ta ngột ngạt.

Sắc mặt Tô Minh Nguyệt lập tức không nhịn nổi, người thân tặng lễ đều năm mươi đồng, còn cho thêm cái gì.

Vân Chi

Chắc là vị thím không cùng chi kia có quan hệ không tồi với Tô Minh Nguyệt, bà ta lập tức giải vây: “Không phải là cô út sợ cháu chịu ấm ức bên nhà họ Lý sao?”

Tô Minh Nguyệt nói hùa theo: “Đúng vậy, không chỉ cô, từ khi cháu đi, cha và bà nội cháu đều khó chịu không thôi.”

“Con nhóc Thanh Thanh kia cũng biết lỗi rồi, vì cháu thiếu chút nữa đã liều mạng với nhà họ Võ, còn trực tiếp cử báo bọn họ. Nghe nói Võ Đại Mính sẽ bị ăn đạn đồng, Võ Thắng Lợi thì cả đời không ra được.”

“Cha cháu cũng hối hận lắm, đã đuổi Đỗ Hiểu Hồng về nhà mẹ đẻ rồi. Cháu không thấy ông ấy lo lắng cho cháu bạc cả tóc sao? Bà nội cũng luôn miệng nhắc tới cháu, lo cho cháu đến mức không ngủ được, sợ cháu phải chịu ấm ức.”

Vị thím không cùng chi kia nói tiếp: “Thật sự đối xử tốt với cháu à? Cho dù mẹ cháu là người thân của cháu thật, nhưng người ta còn con trai mới, các cậu cháu cũng chưa gặp lần nào…”

Bà ta còn chưa nói hết lời, tiếng chửi bậy sắc bén của Tô Minh Phong đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa: “Cô ta là con hoang, là con hoang.”

Ngay sau đó là tiếng mắng đầy tức giận của Ngôn Thiếu Thời truyền đến: “Mày mắng chị tao thêm một câu nữa xem, tao đánh c.h.ế.t mày!”

Giọng Tô Minh Phong rất lớn: “Đây là nhà tao, chúng mày và đứa con hoang kia đều cút ra khỏi đây.”

Ngôn Thiếu Thời tức điên lên: “Nghĩ chúng tao thèm vào nhà chúng mày lắm đấy, chị gái tao bị mẹ mày hại thảm, mẹ mày còn ác độc hơn mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết! Là phù thủy xấu xa nhất thiên hạ!”

“Mày dám mắng tao, tao g.i.ế.c mày!”

Sau đó là tiếng bọn nhỏ đánh nhau, mọi người nghe thấy động tĩnh đều chạy ra ngoài.

Loading...