Trọng sinh sau khi bị cướp đoạt vận may - Chương 157: Đề nghị
Cập nhật lúc: 2024-12-06 13:11:56
Lượt xem: 786
Vì chứng minh mình không thẹn thùng, Lộc Minh Sâm lại chủ động tới gần, lần này Tô Nhuyễn không trêu đùa anh nữa, ngoan ngoãn lật xem từng tấm một.
Sau khi lật xong, cô hỏi Lộc Minh Sâm: “Phóng to tấm nào?”
Lộc Minh Sâm đã khôi phục dáng vẻ lười biếng ban đầu: “Tùy em.”
Nghe thấy thế, Tô Nhuyễn giơ tấm ảnh anh ấy chụp một mình lên, Lộc Minh Sâm bĩu môi, ra điều ghét bỏ, nói: “Đổi tấm khác.”
Tô Nhuyễn cười to, sau đó mới cầm tấm ảnh quân trang và sườn xám kia lên.
Trong tấm ảnh hai người bọn họ đứng mặt đối mặt, một người mặt quân trang dáng người cao lớn kiên nghị, một người mặc sườn xám yểu điệu thướt tha, tay cô đặt trên n.g.ự.c Lộc Minh Sâm, hơi ngước mắt, khóe miệng mỉm cười, Lộc Minh Sâm thì cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng.
Vân Chi
Trần Hạo bắt biểu cảm rất không tồi.
Trần Hạo cũng cười: “Tôi đoán là hai người sẽ chọn tấm này mà, thiết huyết nhu tình, không gì đẹp hơn.”
Tô Nhuyễn dùng ánh mắt dò hỏi Lộc Minh Sâm, Lộc Minh Sâm nói: “Tùy em.”
Anh vừa nói xong đã trông thấy Tô Nhuyễn giả vờ cầm tấm ảnh chụp riêng của anh lên, Lộc Minh Sâm trừng mắt lườm cô một cái.
Tô Nhuyễn không hề sợ anh, vẫn ung dung cầm tấm ảnh vừa nguy hiểm vừa quyến rũ kia ra: “Tấm này cũng phóng to, treo ngoài phòng khách, trấn trạch.”
Lộc Minh Sâm tỏ vẻ không đồng ý, nhưng mà hiển nhiên Trần Hạo nghe theo Tô Nhuyễn.
“Số còn lại muốn rửa thế nào?” Trần Hạo nói: “Một quyển album có thể rửa cho hai người ba mươi lăm tấm.”
Hiếm khi Tô Nhuyễn có chút chần chờ. Lộc Minh Sâm nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
Tô Nhuyễn nói: “Em thấy tạm thời không cần rửa quá nhiều, chỉ làm một quyển album mười tấm, phóng lớn hai tấm là đủ báo cáo kết quả công tác rồi, đợi sang năm có tiền rồi lại rửa tiếp.”
Lộc Minh Sâm càng khó hiểu hơn: “Không phải em rất thích à?” Khi xem ảnh hai mắt cô đều tỏa sáng.
Tô Nhuyễn ghé vào bên tai anh, nói nhỏ: “Tiền bạc có chút căng thẳng, chúng ta chi tiêu tiết kiệm chút.”
Đừng thấy trông cô giống phú bà mà lầm tưởng, trên thực tế, tiền lễ hỏi cô lấy được từ nhà họ Lộc, và mười mấy chiếc nhẫn vàng Lộc Minh Sâm giao cho cô kia, nghiêm túc tính toán tất cả đều là của Lộc Minh Sâm.
Bọn họ kết hôn, tuy rằng chỉ là hợp đồng, nhưng kết nhóm sống chung là sự thật, rất nhiều nơi, rất nhiều thứ cần đến tiền trong giai đoạn chuẩn bị kết hôn, nếu thứ gì cũng chia đều sợ là Tô Nhuyễn không gánh nổi.
Cho nên kế hoạch của cô ta, dứt khoát nhập số tiền đó của Lộc Minh Sâm và hơn một vạn của hồi môn của mình vào quỹ chung, coi như quỹ kết nhóm sinh hoạt.
Chi phí cho việc kết hôn và chi phí sinh hoạt sau này tạm thời đều lấy từ đó ra.
Bây giờ chỉ riêng trang hoàng nhà cửa thôi đã tốn hơn một vạn rồi, mười mấy cây nhân sâm cũng hơn một vạn, trong nhà còn đủ loại thứ cần mua thêm, và các chi phí phụ như mở tiệc đãi khách… Tính tổng cộng cũng phải mấy ngàn.
Đám nhẫn vàng kia, khả năng có thể bán được khoảng ba ngàn, nói cách khác, sau khi hôn lễ kết thúc, số tài sản ba vạn năm ngàn trong tay cô, khả năng chỉ có thể còn dư lại bảy tám ngàn.
Nếu Lộc Minh Sâm thi lên thạc sĩ, sang năm bọn họ đều phải chuyển đến thành phố Yến. Vậy thì khả năng căn nhà ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại cũng phải tu sửa, nếu muốn thường xuyên ở lại đó, chắc chắn tủ lạnh máy giặt đồ dùng cũng phải thêm vào, số tiền trong tay căn bản không đủ dùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-157-de-nghi.html.]
Còn về số vàng thỏi đồ cổ ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại, Tô Nhuyễn không định sờ vào, cô nghĩ chắc hẳn Lộc Minh Sâm cũng sẽ không động đến, nếu không đời trước cũng sẽ không đợi đến khi hy sinh anh ấy mới xử trí.
Bởi vậy, số tiền trong tay Tô Nhuyễn có hơi căng thẳng, định cố gắng tiết kiệm một chút, cuối năm nay dù thế nào cô cũng không thể mua được cổ phiếu, nhưng mà đầu năm sau lại có thể.
Dù sao trung tâm giao dịch cổ phiếu ở Thân Thị cũng vừa mới thành lập, muộn mấy tháng cũng không có gì.
Số ảnh chụp phim này rửa một tấm năm inche mất tám mao, nếu rửa ba mươi lăm tấm, cộng với ảnh phóng đại, khả năng phải mất ba đến năm trăm.
Nhưng nếu chỉ làm một quyển album mười tấm phóng đại hai tấm, vậy thì một trăm rưỡi là đủ rồi.
Tuy rằng Lộc Minh Sâm không biết vì sao Tô Nhuyễn muốn tiết kiệm tiền, nhưng mà nghe được lời này, phản ứng đầu tiên của anh là nhìn về phía tấm ảnh chụp riêng của mình: “Vậy thì phóng lớn một tấm thôi?”
“Không được.” Tô Nhuyễn kiên định nói, đùa chắc, cơm gạo có thể thiếu nhưng lương thực tinh thần không thể tiết kiệm.
Lộc Minh Sâm:……
Trần Hạo thấy thế nói: “Chỗ tôi có một đề nghị thế này.”
Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cùng ngẩng đầu nhìn qua.
Trần Hạo nói: “Hai người cho chúng tôi dùng bộ ảnh chụp này làm ảnh quảng cáo cho quán chụp ảnh, chúng tôi rửa miễn phí cho hai người hai bộ ảnh, hai cuốn album, phóng to bốn tấm.”
Biết ngay mà, sao anh ta lại rửa ảnh cho bọn họ trước để bọn họ lựa chọn,, hóa ra là chờ ở chỗ này.
Tô Nhuyễn vẫn chưa mở miệng, Lộc Minh Sâm đã từ chối thẳng thừng: “Không được.”
Tô Nhuyễn cho rằng anh không muốn ảnh chụp của mình bị treo bên ngoài, có điều anh không nói cô cũng sẽ từ chối. Trong niên đại này chưa có vấn đề bản quyền, nếu để lại sau này nói không chừng sẽ bị người ta dùng lung tung, tự rước lấy phiền toái.
Tuy rằng cô thiếu tiền, nhưng vẫn chưa đến mức thiếu tiền như vậy.
Tô Nhuyễn nói: “Anh ấy là quân nhân, để ảnh chụp bên ngoài như vậy không tốt.”
Lộc Minh Sâm lấy sổ tiết kiệm ra: “Rửa hết, rửa hai bộ, album cũng làm hai quyển.”
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Anh rửa nhiều ảnh như vậy, định ăn ảnh à?”
Nhưng mà nhìn thấy sổ tiết kiệm của anh, Tô Nhuyễn lại nảy sinh một ý tưởng.
Cuối cùng hai người vẫn quyết định rửa bột bộ làm thành album đủ ba mươi lăm tấm, vẫn phóng đại hai tấm kia như cũ, không chút keo kiệt.
Trần Hạo cũng hào phóng, tặng cho bọn họ bộ ảnh rửa trước kia, còn chiết khấu cho bọn họ.
Thấy anh ta ôm khuôn mặt thất vọng không thôi, Tô Nhuyễn bật cười, nói: “Anh tìm hai người mẫu, chụp lại một bộ không phải được rồi sao?”
Trần Hạo vỗ trán một cái: “Đúng là choáng váng rồi, chủ yếu là vì hai người chụp có cảm giác quá, luôn cảm thấy tìm người khác sẽ biến vị.”
Không quan tâm lời anh ta nói có phải sự thật không, Tô Nhuyễn nghe vào vẫn rất vui vẻ.
Nhưng mà sau khi ra khỏi phòng làm việc niềm vui này lập tức biến thành cạn lời.